Hiển thị các bài đăng có nhãn tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tâm sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

"Chẳng lẽ tao lại không dạy được mày à?"

Yêu nhau được một năm, tính tình của nhau cả hai đều hiểu rõ. anh nóng tính, hay gắt gỏng, nhưng chưa bao giờ anh dơ tay đánh em dù chỉ một cái, vậy mà ngày hôm ấy em đã hứng đủ những cái tát, đánh, đấm của anh trên người.


Chào các độc giả mục Tâm sự!

Đọc tâm sự "Lấy chồng, gánh nợ cho chồng, tôi vẫn bị nhà chồng coi thường" của chị T.H mà em lại nghĩ tới sự việc vừa xảy ra với mình.

Em vừa tròn 18 tuổi, đáng ra ở lứa tuổi này, em vẫn còn mải rong chơi, vui đùa cùng bạn bè, trải qua một vài mối tình học trò sến sẩm. Thế nhưng khác với những bạn đồng trang lứa, em thích người lớn tuổi, thích một mối quan hệ lâu dài, đủ vững vàng, biết được điểm kết chứ không mịt mờ.

Em yêu và xác định lấy anh - người hơn em 4 tuổi. Em thích sự chín chắn, không rượu chè, cờ bạc, nghiêm túc ở anh, thích tất cả mọi thứ trong con người ấy. Anh ấy cũng yêu em, rất thương em, chúng em cũng có những dự định cho tương lai mà ở đó, chắc chắn có hình bóng của cả hai đứa trên con đường.

Yêu nhau được một năm, mọi thứ đối với chúng em vẫn đẹp, người yêu em đang học nốt năm cuối đại học, em chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hai đứa vẫn thường lôi nhau đi chơi đây đó cho thoải mái. Em thuộc tuýp người nóng tính, mồm miệng nhanh hơn đầu óc. Anh hiền nhưng cục tính, trong hai đứa em, nếu không có người chịu nhún nhường thì chắc chả duy trì được đến ngày này, vậy nên em là người cố gắng nền nã hơn, nhún nhường mỗi khi hai đứa có chuyện.

Song sức chịu đựng của con người ta đôi khi cũng có giới hạn. Anh thì ngày càng hay gắt gỏng, em nhịn nhiều, không được nói ra những gì mình bức xúc nên tâm trạng càng không vui. Dần dần, hai đứa quen với việc cãi nhau như cơm bữa, chả ai nhường ai lấy nửa lời. Nhưng dù có cãi nhau to đến mức nào đi chăng nữa, chưa bao giờ em nghĩ là anh sẽ đánh em, ấy vậy mà suy nghĩ của em hoàn toàn nhầm lẫn.

Hôm đó, em và anh quyết định đi chơi, trời nóng, em muốn mặc quần ngắn để đi thì anh không đồng ý. Anh bảo "Nếu mặc quần đấy thì ở nhà khỏi đi". Em phụng phịu ăn vạ nhưng chẳng ăn thua, hai đứa quay ra dỗi nhau. Một lúc sau, thấy anh không đả động gì, em mới hỏi: "Thế không đi à?", anh quát: "Không".



Em mới hỏi: "Anh sao thế, rồi em thay quần ở đây được chưa?" nhưng anh vẫn không đi, em vẫn đứng dùng dằng thì anh bảo "Im đi". Bản tính được nuông chiều sẵn nên em cũng không ngần ngại mà nói "Không im" .

Ngay lập tức bàn tay ấy giáng thẳng vào má em. Em ôm mặt rồi đánh lại vào vai anh. Vậy mà ngay sau đó, anh giơ tay đánh, tát thẳng vào hai bên má, đầu, thậm chí còn đánh vào gáy em. Em ngạc nhiên đến thẫn thờ vì người mà mình yêu thương đánh mình như đánh nhau với kẻ thù. Vừa khóc em vừa gào ầm lên: "Thằng hèn, thằng khốn nạn...". Anh lại lao lên đánh em, vừa đánh anh vừa gào lên: "Chẳng lẽ tao lại không dạy được mày à?".

Người yêu em không phải người vũ phu - đó là điều chắc chắn em cam đoan. Nhưng có lúc anh rất nóng tính, đôi lúc lại hiền như bụt, rất chiều chuộng em. Chính vì vậy mà sự việc ấy xảy ra làm em ngạc nhiên đến thẫn thờ sau đó chuyển dần sang thất vọng. Thất vọng vì không ngờ người mình yêu thương lại đối xử như vậy với mình.

Đến tối hôm đó, thấy em ngồi khóc thút thít trong góc phòng, anh đi tới ôm em rồi nói xin lỗi. Anh bảo lúc ấy anh nóng quá, không suy nghĩ gì cả, cũng tại em cứ gân cổ lên cãi làm anh lại càng thêm bực. Anh bảo anh xót lắm, anh hứa từ giờ sẽ không bao giờ lặp lại việc ấy một lần nào nữa. Em cho qua mọi chuyện, nhưng trong lòng em khẳng định nếu chuyện như này xảy ra một lần nữa thì sẽ không bao giờ có hai từ tha thứ nào xuất hiện thêm.

Em dặn lòng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Ngoài mặt hai đứa vẫn như bình thường nhưng trong lòng em lại không thể quên được chuyện hôm ấy. Vết thương ngoài da rồi cũng sẽ lành, nhưng vết thương lòng thì ai chữa cho đây. Em vẫn còn rất yêu anh, anh cũng không phải là người vũ phu, dùng hành động thay cho lời nói.

Nhưng ai cũng bảo, giờ mới yêu mà đã thế, sau này cưới về thì sẽ thế nào khiến em muốn quên cũng chẳng quên được mà trong lòng lại càng thêm hoang mang. Em phải làm thế nào với bạn trai đây?

Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

Đêm tân hôn không ngờ tới

Đêm ấy tôi ngây thơ nói: “Anh lấy cái gì lót vào không bẩn nệm”, chồng nghe theo. "Xong xuôi" mọi chuyện không thấy gì, nửa giọt cũng không, tôi bất ngờ, chồng cũng im lặng.


Chuyện xảy ra cách đây 3 năm nhưng tôi không thể nào quên được, cảm thấy thất vọng và ông trời thật bất công với mình. Một cô gái cá tính, tự nhận mình sống có trách nhiệm và nghiêm túc, hơi cổ hủ trong các mối quan hệ, đặc biệt là chuyện tình cảm, với tôi tình yêu luôn là một thứ gì đó thật trong sáng. Tôi yêu và được yêu nhưng luôn tâm niệm một điều tất cả những gì quý giá của người con gái sẽ dành cho người là chồng mình trong đêm tân hôn.



Tôi luôn hân hoan chờ đợi sự kỳ diệu và điều bất ngờ của người con gái lần đầu tiên quan hệ, cái mà người ta thường gọi "màu đỏ trên ga giường". Ngày ấy cũng đến, đêm ấy tôi ngây thơ nói: “Anh ơi! Lấy cái gì đó lót vào không sẽ bẩn nệm, không giặt được”, chồng cũng nghe theo. Xong xuôi mọi chuyện không thấy gì cả, nửa giọt cũng không, tôi bất ngờ, chồng cũng im lặng.

Tôi hồn nhiên hỏi sao em không có máu nhỉ, chồng không nói gì. Tôi hụt hẫng và cảm giác thật khó chịu, chỉ muốn khóc thật to, không biết anh đang nghĩ gì, tôi mất ngủ đến sáng. Cả chuyến trăng mật với tôi thật sự tồi tệ. Tôi hỏi chồng có tin mình không, anh ban đầu hơi hụt hẫng nhưng sau thấy tôi bối rối cũng an ủi và trấn an.

Thật trớ trêu, chồng không phải tình đầu của tôi, tôi biết anh sẽ có lúc nghĩ ngợi và thấy thiếu niềm tin với mình nhưng rồi anh cũng không làm gì để tôi buồn. Tôi biết giờ những chuyện trinh tiết không còn quan trọng với nhiều người, nhưng với tôi, một cô gái cổ hủ trong chuyện tình cảm và tự trọng tôi sẽ chẳng bao giờ quên. Tôi oán hận ông trời sao trong số người con gái không có màng trinh lại có mình. Thời gian trôi qua đã lâu nhưng những lúc nghĩ lại vẫn thấy cay cay nơi khóe mắt.

Hằng

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Chồng muốn tôi tân trang "cô bé"

Trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang "cô bé" để an ủi chồng không. 


Tôi năm nay 34 tuổi. Hiện tôi đang làm kế toán cho một doanh nghiệp thương mại về sản phẩm máy văn phòng. Thu nhập của tôi khá ổn định vì công ty làm ăn phát đạt. Tôi không có gì phải chê về gia đình nhỏ của mình. Chồng tôi rất yêu vợ và thương con. Anh luôn nhận phần chăm sóc các con về mình để vợ bớt vất vả. Vì thế, tôi chỉ thoải mái lo việc làm đẹp cho mình. Nói thật, tôi đã là bà mẹ của hai con nhưng ra ngoài chẳng kém cạnh nào những cô gái chưa chồng.



Ai cũng bảo chồng tôi hạnh phúc vì vợ đẹp, con xinh. Tôi cũng tự hào về điều đó. Vậy mà, vài tháng nay, chuyện thầm kín của hai vợ chồng luôn khiến tôi mệt mỏi, đôi khi sinh ra lãnh cảm chuyện chăn gối.

Con gái tôi đã được hai tuổi. Cả hai cháu tôi đều sinh thường. Từ sau khi có con, tôi thấy vùng kín của mình bị rão rất nhiều. Tôi cảm nhận được điều đó rõ rệt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi tân trang lại khu tam giác vàng hay nghĩ rằng chồng tôi cũng nhận rõ sự rộng thênh thang đó. Anh vẫn say xưa âu yếm vợ như ngày đầu mới kết hôn.

Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ?

Tuy nhiên, gần đây mỗi lần ân ái chồng tôi thường đùa "em đi thu nhỏ cô bé lại đi. Dạo này người ta đi thu nhiều lắm". Tôi giật mình nghe chồng nói thế. Tôi cố tra khảo xem anh nghe từ đâu thì chồng tôi bảo xem trên mạng rồi ngay cả mấy bà ở cơ quan của anh cũng râm ran bàn tán chuyện tân trang lại "cô bé".

Lúc nghe chồng nói thế, cổ tôi nghẹn đắng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại muốn vợ đi làm đẹp ở nơi đó. Trong đầu tôi bao nhiêu câu hỏi phải chăng anh đang chán vợ rồi, anh có người phụ nữ khác. Đỉnh điểm nhất là vào ngày lễ tình nhân. Vừa trao tặng quà cho vợ, chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ chết đói. Mọi thứ đang rất tuyệt vời thì anh lại nói đến chuyện "đuôi chuột ngoáy lọ mỡ".

Tim tôi đau nhói, mọi cảm hứng mất hết. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Thấy vợ tổn thương, anh vỗ về xin lỗi. Nhưng anh vẫn cho rằng để vợ chồng thêm hạnh phúc tôi nên đi thu nhỏ chỗ ấy lại. Nói rồi anh khẽ khàng bảo "anh yêu vợ nhưng để mọi thứ hoàn mỹ hơn thì vợ cũng nên chiều anh một chút".

Mấy tuần nay, trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang "cô bé" để an ủi chồng không. Một phần vì tôi sợ đau nhưng cũng có lúc tôi thấy buồn vì vẻ bề ngoài của tôi không có gì đáng chê. Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ?

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Em lên giường với đồng nghiệp sát ngày cưới

Em đã trao sự trong trắng cho một người đàn ông khác, trên chính chiếc giường hạnh phúc của chúng tôi. Liệu tôi có nên tiến hành hôn lễ với cô gái đã phản bội mình trước hôn nhân ba ngày không?




Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo tỉnh Hà Giang. Từ nhỏ, tôi đã phải làm rất nhiều việc vì gia đình tôi khó khăn, ba lại rượu chè, kinh tế chủ yếu đều do một mình mẹ gánh vác. Tôi thương mẹ nhiều, hiểu mẹ phải vất vả để nuôi gia đình và cho tôi đi học, chính vì điều đó nên tôi luôn ý thức được bản thân phải cố gắng kể từ ngày còn rất nhỏ.

Nghĩ đến sự kỳ vọng của mẹ, tôi cố gắng học tập thật tốt. Kết quả cầm được tấm bằng loại giỏi khi ra trường. Mẹ vừa khóc vừa nói: "Mẹ khóc vì hạnh phúc khi có được một đứa con ngoan như con". Cũng nhờ câu nói của mẹ khiến tôi có thêm động lực để làm việc. Tôi tự hứa với bản thân sẽ kiếm thật nhiều tiền để giúp mẹ trả nợ và có một cuộc sống an nhàn lúc tuổi già.

Rồi tôi được làm việc ở một công ty lớn với mức thu nhập cao, có cơ hội thăng tiến, được thể hiện khả năng, năng lực của mình, cũng có nhiều cơ hội để tiếp cận với các cô gái trẻ đẹp, thông minh. Rồi tôi yêu em, là một trong số những người con gái theo đuổi tôi. Tôi chọn em vì cảm nhận em là người con gái tốt, hiền lành và rất hiểu tôi.

Từ khi nhận lời yêu, chúng tôi trải qua những ngày tháng thật hạnh phúc. Tôi yêu em bằng tất cả tấm chân tình, không toan tính, vụ lợi và luôn chăm sóc em chu đáo. Khi em học thêm văn bằng hai, tôi cũng lo cho em các khoản tiền phải nộp, không những thế, khi bố em bị tai biến, các anh của em đều trốn tránh nghĩa vụ làm con thì tôi đã đón bố em về, đưa đi bệnh viện chăm sóc như bố mẹ đẻ của mình. Tôi xin nghỉ phép 3 tháng để thay em chăm sóc bố em tại bệnh viện, cho đến khi bác được xuất viện về nhà.

Khi tôi đưa em về giới thiệu với gia đình, bố mẹ tôi đều rất mến em và gia đình em cũng vậy, ai cũng yêu quý tôi. Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi chỉ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào, cử chỉ yêu thương, lãng mạn, chưa bao giờ đi quá giới hạn. Em muốn dành tất cả những gì quý giá nhất của người con gái cho đêm tân hôn thiêng liêng của hai đứa và ngày ấy cũng chẳng bao lâu nữa sẽ đến. Tôi vô cùng hạnh phúc khi nghĩ đến những giây phút được yêu em, được làm người đàn ông đầu tiên và duy nhất của cuộc đời em.

Sắp đến ngày cưới, tôi và em đã mua sắm rất nhiều đồ dùng cho căn phòng nhỏ của hai vợ chồng. Tôi háo hức khi chọn cho mình một tấm ga trải giường trắng tinh để chuẩn bị cho đêm tân hôn. Tôi sung sướng khi nghĩ đến phút giây được nhìn thấy những giọt máu đào trên tấm ga trải giường.

Rồi tôi đột xuất được công ty cử đi công tác vì có việc cần làm gấp, không thể vắng mặt. Mặc dù đã sắp đến ngày cưới nhưng tôi vẫn phải đi và cố gắng hoàn thành công việc thật nhanh để về bên em. Cuối cùng, chuyến công tác đã kết thúc, tôi trở về nhà sớm hơn dự kiến hai ngày và cũng chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày cưới của chúng tôi.

Tôi về sớm không nói cho em biết chỉ vì muốn tạo bất ngờ. Trên đường về nhà, chỉ mong thời gian trôi nhanh để được ôm em trong vòng tay, trao cho em bó hồng đỏ thắm và những món quà tôi mua trong chuyến đi công tác. Nghĩ đến nụ cười, ánh mắt và vòng tay ôm của em cũng khiến tôi rộn ràng với biết bao hạnh phúc.

Đẩy cửa vào nhà nhưng cánh cửa đã bị khóa trái bên trong. Tôi ghé tai sát vào cánh cửa thì nghe thấy giọng của một người lạ và những âm thanh rất khác thường vọng ra cùng tiếng cười của em. Tôi đi về phía cửa sổ, cố gắng nhìn qua khe cửa thì thấy em và một người đàn ông đang quấn lấy nhau trên giường, không một mảnh vải che thân. Lúc đó, tôi chợt hiểu ra, cái thứ âm thanh khác thường ấy chính là tiếng rên rỉ của em và gã đó đang đê mê, sung sướng trong cơn khoái lạc.

Tôi chết đứng một chỗ vì không dám tin vào những gì mắt mình vừa chứng kiến. Trước mắt tôi là một màu đen thăm thẳm, trái tim như có ai bóp nghẹn. Cố lấy lại bình tĩnh, tôi gõ cửa và coi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi gọi em mở cửa, trong phòng vọng tiếng của em: "Ai vậy". "Anh nè, em mở cửa đi".

Một lúc lâu sau mới thấy em ra mở cửa, tôi giả vờ hỏi: "Sao lâu vậy em"? "Em đang ở trong toilet, sao anh về sớm vậy mà không nói cho em biết. Anh vào nhà tắm đi cho khỏe rồi ăn cơm", giọng em bối rối khi trả lời tôi. "Lát nữa anh tắm. Em ngồi đây nói chuyện với anh một lúc".

Khi tôi và em ngồi xuống, tôi nhìn vào mắt em rồi hỏi: "Em còn yêu anh nữa không"? "Sao anh lại hỏi em vậy? Em không yêu anh thì còn yêu ai nữa"? "Vậy để anh hỏi thêm một người nữa xem em có thật sự yêu anh không"? "Anh định hỏi ai? Nhà mình chỉ có hai người, anh còn định hỏi ai nữa", giọng em bắt đầu lúng túng.

"Em gọi người ở trong tủ quần áo ra, chứ ở trong đó làm hỏng hết đồ cưới và những bộ quần áo anh mua tặng em. Sẵn lòng thì đem tấm ga trải giường ra giùm anh với". Mặt em tái mét, người em run lên, không thể nói được câu gì, người đàn ông đó cũng từ trong tủ bước ra. Khi tôi chưa kịp hỏi được điều gì thì anh ta đã nhanh chân bỏ chạy, nhưng tôi cũng kịp nhận ra, đó là anh bạn đồng nghiệp làm cùng cơ quan em.

Em không thể nói một lời nào nữa, xin lỗi tôi và cầu mong sự tha thứ. Tôi nhìn em, nhìn tấm ga trải giường trắng tinh do chính tay tôi mua để dành tặng cho đêm tân hôn của hai đứa. Những giọt máu còn vương vãi trên tấm ga kia đã xóa đi hết những hạnh phúc của tôi, xóa hết niềm tin và sự tôn thờ của tôi dành cho em bấy lâu nay.

Tôi tự hỏi, mình cố gắng giữ gìn cho em để làm gì? Để giờ đây, em đã trao sự trong trắng cho một người đàn ông khác, trên chính chiếc giường hạnh phúc của chúng tôi. Bao nhiêu yêu thương, kỳ vọng vào một hạnh phúc đẹp như giấc mộng giờ đây đã tan thành mây khói. Liệu tôi có thể tha thứ cho em và xem như chưa từng có chuyện đó xảy ra không?

Giờ đây, tình cảm của tôi vẫn dành cho em rất nhiều nhưng niềm tin tôi dành cho em dường như đã hết, trái tim của tôi đã bị em bóp chết. Vậy đám cưới sẽ như thế nào đây? Liệu tôi có nên tiến hành hôn lễ với một cô gái đã phản bội mình trước hôn nhân ba ngày không? Liệu sống với một người mà trái tim mình đã bị chính người yêu bóp chết có hạnh phúc không? Hay chính bản thân tôi đang quá ích kỷ? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn!

Tâm sự của Tuấn Anh

Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Nhọc nhằn với nghề y

Đồng nghiệp tìm mọi cách để gài bẫy trong chuyên môn, bêu xấu sau lưng để hạ uy tín đồng nghiệp, lôi kéo bệnh nhân về với mình.


Bước vào giảng đường y khoa là một niềm hạnh phúc cho gia đình và bản thân, hy vọng một tương lai tốt đẹp hơn với mình và gia đình, thoát khỏi cảnh bần hàn của nghề nông. Tôi cố gắng học, gia đình tích cực cày cấy để chu cấp cho anh em ăn học. Cày cày cuốc cuốc rồi cũng đến ngày ra trường, khi đâm đơn xin việc là ngày tôi bắt đầu cảm nhận sự khắc nghiệt của đời. Có 3 sự lựa chọn: Làm không công, lo chi phí đầu vào để được nhận chính thức hoặc kiếm chỗ khác mà đi.

Bao nhiêu năm ăn học giờ ra trường không giúp được cha mẹ thì thôi, còn ăn bám sao được nữa, huống chi là bắt cha mẹ còng lưng lo thêm khoản nợ cho mình vì cái đầu vào khắc nghiệt ấy. Tôi quyết định bỏ xứ đi tìm cơ hội. Là người cũng có chút năng khiếu thể thao, có món sở trường nên tình cờ được một vị giám đốc bệnh viện huyện đam mê thể thao kéo về, mặc dù xa nhà gần 400 km. Tôi chấp nhận làm dù đồng lương chưa thể nuôi đủ tôi, một bác sĩ mới ra trường.

Tôi tự động viên mình cố gắng, có cơ hội đi làm là tốt rồi, cố gắng học hỏi trau dồi chuyên môn, cày cuốc. Rồi đến tuổi yêu, phải lấy vợ thôi. Vợ tôi cùng ngành, làm cùng bệnh viện, chưa có mảnh đất dung thân nên vợ chồng thuê nhà coi như có cái chỗ chui vào chui ra. Tự nhận thấy mình còn chưa là gì so với kiến thức y khoa vô tận, sau một thời gian làm việc, học hỏi, tôi tiếp tục xin được đi học.

Với sự động viên của vợ và gia đình, đồng thời cơ chế nhà nước đối với ngành cũng thay đổi, tôi tiếp tục 4 năm cày cuốc chuyên khoa, cao học. Ngày ra trường con đã 4 tuổi nhưng cha mẹ vẫn chưa trả hết nợ học hành thì có đâu một ngôi nhà đúng nghĩa. Với kiến thức tôi có được sau gần 10 năm mài đũng quần trên ghế giảng đường y khoa, 5 năm cày cuốc trong bệnh viện, sự tận tâm với nghề, với bệnh nhân rồi cũng được nhiều người biết đến.

Tôi quyết định mở phòng khám tư, vợ chồng cùng làm dù không một đồng dính túi, và một vài đồng nghiệp coi tôi như cái gai trong nồi cơm của họ. Nợ chồng thêm nợ nhưng cũng may phòng khám đông khách nên đủ sống, đủ trả nợ và có chút của ăn của để. Từ ngày phòng khám được mở, vợ chồng tôi phải chịu nhiều áp lực hơn bao giờ hết. Ngoài chuyện việc nhà, con cái, bệnh nhân ngày càng đông ở bệnh viện và cả phòng khám thì áp lực với đồng nghiệp lâu nay ganh ghét lại càng ghê gớm hơn.

Mặc dù tôi nhỏ tuổi, thế hệ trẻ không bao giờ nghĩ rằng các bậc đàn anh đàn chị của mình lại ganh tỵ đâm thọc sau lưng với tôi. Đồng nghiệp tìm mọi cách để gài bẫy trong chuyên môn, bêu xấu sau lưng để hạ uy tín đồng nghiệp, lôi kéo bệnh nhân về với mình. Thậm chí họ không thương tiếc tính mạng bệnh nhân để phục vụ cho cái mục đích của mình.

Vài lần tôi bị vấp ngã bởi những cái bẫy mà chính đồng nghiệp mình tạo ra. Đã bao lần ngoài những đêm thức trắng vì bệnh nhân, còn có thêm những đêm như vậy để suy nghĩ lo đối phó, đề phòng với những kẻ kiến thức ít, nhiều mánh khóe sau lưng. Dù được anh em đồng nghiệp chân chính có y đức động viên giúp đỡ, nhưng cái tâm trong tôi dường như không được tĩnh tại như trước nữa rồi.

Công việc ngành y không đơn giản chỉ học tập trau dồi chuyên môn, phục vụ chăm lo người bệnh mà còn phải luôn đề phòng, cảnh giác với những cạm bẫy của đời và lo lắng cho miếng cơm manh áo của nhà mình nữa. 36 tuổi, một vợ một con vẫn chưa có chỗ dung thân. Ôi, cái hy vọng trước kia khi vào ngành y sao mà khó khăn đến vậy.