Tôi không biết suy nghĩ gì đang diễn ra trong đầu mình, vì cái gì mà
tôi ngu muội tới mức đau thắt vẫn cố chấp không buông. Trước khi quen
anh, tôi biết anh và vợ ly thân từ lâu, con anh còn quá nhỏ, anh bảo đợi
con lớn thêm chút nữa sẽ ly hôn. Đừng vội phán xét tôi sao lại dại khờ
tin lời của một người đàn ông có vợ bởi tôi có lý do để tin anh, ít nhất
là ngay lúc đó.
Yêu đương ai cũng trải qua những tháng năm ngọt ngào và cay đắng, hình
như với những kẻ như tôi càng về sau càng cay đắng. Vợ anh không muốn ly
hôn, xin anh và gia đình tha thứ, cố gắng níu kéo. Cô ấy đơn phương rút
đơn, khi anh biết thì mọi chuyện đã rồi. Nhiều lần tôi khuyên anh quay
về với vợ, dẫu mỗi lần khuyên là mỗi lần tôi tự khứa vào tim mình, vậy
mà chỉ nhận ở anh duy nhất một câu trả lời “Ly nước đổ đi không hốt lại
được. Dù có em hay không có mọi chuyện vẫn như vậy, chỉ là bây giờ chưa
phải lúc”.
Nói thật lòng, ở vị trí của tôi khi nghe câu nói ấy cảm giác đầu tiên
là yên tâm, coi như tôi ích kỷ vì khó khăn lắm chúng tôi mới đến được
với nhau, cùng nhau nếm trải, chia sẻ từng đoạn dài trong cuộc sống. Tôi
biết chúng tôi đều yêu nhau nên bắt đầu nghĩ tới việc cố gắng vì anh,
thậm chí chấp nhận cả việc làm một người mẹ kế không đến nỗi tệ khi anh
nói muốn giao hai cha con cho tôi.
Công việc bận rộn của anh cuốn chúng tôi về hai phía, anh ít dành thời
gian cho tôi hơn, những tin nhắn cuộc gọi, lịch hẹn hò dần thưa thớt.
Tôi phải cảm thông cho anh ngày càng nhiều, nhốt cái tôi của mình lại để
hết lòng thương yêu anh. Tôi phải sắp xếp công việc thật tốt để dành
thời gian cho anh, thường xuyên chờ đợi anh trong những cuộc hẹn, thậm
chí có khi bận bịu anh quên mất cả tôi.
Rồi vợ anh bắt đầu dòm ngó tôi, không có gì ghê gớm, chỉ vu vơ vài cuộc
gọi nhỡ, vài tin nhắn thăm dò. Tôi nhận ra có sự khác lạ ở anh, anh mềm
lòng với vợ con, mà với anh đứa con còn hơn mạng sống. Lòng tự ái của
phụ nữ là thứ ghê gớm nhất, lẽ ra tôi phải hét lên với anh một trận rồi
vứt anh đi, nhưng không, tôi chỉ gặp và thẳng thắn hỏi anh nếu quay về
với vợ ít nhất phải cho tôi biết, cái tôi cần là sự thật.
Anh chối, tôi lại tin. Nếu nói tôi không đau là nói dối, nếu bảo tôi
không nghi ngờ, không dằn vặt, không có những đêm lang thang cắn chặt
môi, không có những ngày sống như kẻ mất hồn thì càng nói dối hơn. Tôi
mâu thuẫn với chính mình, khi lạnh lùng trốn tránh, lúc điên cuồng kiếm
tìm. Ấy mà tôi vẫn kiên trì nắm lấy anh, nhẹ nhàng bỏ qua mỗi khi bắt
gặp một vài tin nhắn đời thường nhưng hơi bất thường giữa vợ chồng anh,
hay tình cờ nhìn thấy đoạn video có con anh và thấp thoáng bóng dáng
người vợ trong máy anh.
Xa anh tôi quay quắt với thương nhớ, hờn ghen. Tôi nghi ngờ anh sống
thế nào trong căn nhà nhỏ có vợ và con, tôi đày đọa đày mình với cái suy
diễn hai chiếc giường kia có khi nào gom thành một? Anh càng bận rộn,
tôi càng muốn biết anh ở đâu và làm gì. Tôi gọi cho anh ngày càng nhiều,
quan tâm anh gấp nhiều lần. Tôi tự làm khổ mình bằng suy nghĩ về anh
hàng ngày hàng giờ. Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả
bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công
việc, cảm giác thân quen như hơi thở, tôi lại mềm lòng.
Thời gian cứ như thế trôi, tôi mỏi mòn sống. Ai đó nói với tôi hãy rời
xa anh một thời gian, hãy để anh tự giải quyết rõ ràng chuyện cá nhân
nếu yêu tôi thật lòng. Rồi ai đó lại bảo điều kiện của tôi quá tốt, chỉ
cần buông anh ra thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, hãy suy nghĩ cho vợ
anh, người ta dù lầm lỗi nhưng ít ra biết quay về và cần một mái ấm gia
đình. Người ta nói nhiều lắm nhưng sao tôi dại khờ chỉ nhớ mỗi câu ngày
xưa anh mệt mỏi gục đầu trên vai tôi: “Hãy hứa với anh dù có chuyện gì
cũng xin em đừng bỏ anh mà đi”, tôi biết mình đang bị tổn thương, dường
như không hạnh phúc.
Lam