Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

Hạnh phúc với cả chồng lẫn bồ

Tôi và bồ quy định ngoài giờ làm việc không liên lạc, không nhắn tin hoặc gọi điện. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, có chồng hiền lành ở nhà và có cả "anh".


Tôi mới lấy chồng được 10 ngày, trước đó có mối tình với một người có vợ con, trót trao thân cho anh. Không hiểu con người tôi thế nào mà cùng một lúc yêu cả chồng cả bồ. Tôi có chiêu trong việc sắp xếp lịch nên từ khi còn yêu đến giờ chồng chẳng phát hiện.


Tôi và bồ quy định ngoài giờ làm việc không liên lạc, không nhắn tin hoặc gọi điện, mọi thứ chỉ xảy ra trong giờ làm việc. Tôi thấy mình thật hạnh phúc, có chồng hiền lành ở nhà và có cả "anh", đấy là những lúc thăng hoa. Ngày cưới cũng là ngày tôi khóc nhiều nhất bởi với chồng tôi thì tôi yêu anh thật lòng nhưng với bồ tôi sợ anh buồn vì từ nay không thể tự do như khi chưa có chồng.

Một điều nữa là ở cơ quan, mọi người hình như đã phát hiện ra mối quan hệ tay ba này nên cực kỳ căm ghét và nhạo báng tôi. Ngày tôi thông báo sắp lấy chồng, ai cũng mừng và hy vọng tôi có nơi có chốn sẽ từ bỏ mối tình kia. Nhưng cái gì đến vẫn cứ phải đến, sau khi cưới được 3 hôm, ngày đầu tiên đi làm lại tôi tiếp tục lao vào bồ như thiêu thân. Đàn ông có ai chê đâu, mỡ để miệng mèo, tự do thế thì tội gì không "xơi".

Ở cơ quan họ thường xuyên theo dõi và đe dọa sẽ gửi thư nhằm cung cấp những bằng chứng ngoại tình của tôi đến bố mẹ tôi, gia đình và chồng tôi. Giờ tôi không biết phải làm thế nào, lo sợ, khủng hoảng, chuyện này không sớm thì muộn sẽ đến tai chồng tôi. Đầu óc quay cuồng, tối về tôi nằm bên chồng mà lòng không thanh thản. Tôi thương chồng, có lẽ tôi sẽ phải gặm nhấm sự nhục nhã, lừa dối cho đến hết đời. Thầm mong anh hãy tha thứ và thường xuyên quan tâm đến tôi nhiều hơn để bản thân không lầm đường lạc lối.

Thu

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Anh không thể yêu em, cô gái kém xinh!

Có thằng con trai nào dám nói “không quan tâm tới chuyện ngoại hình” mà thật tâm nghĩ vậy không? 



Người ta chia tay nhau vẫn thường vì lý do: “Mình không hợp”. Anh cũng nói lời đó với em, nhưng dường như em không tin. Thực ra, chính anh cũng chẳng tin vào lý do đó. Tất cả chỉ là nguỵ biện, đúng như em nghĩ. Nhưng làm sao khi chia tay, anh có thể quăng vào mặt em câu nói thật lòng “anh không muốn yêu một cô nàng kém xinh đẹp”?

Anh cũng không biết vì sao mình lại trêu em, rồi thấy nhớ em và đồng ý yêu em trong vòng bí mật. Mỗi lần thấy những chia sẻ trên facebook của em về những đường link đại loại như “Nếu anh ấy không công khai mối quan hệ, chắc chắn anh ấy không yêu bạn thật lòng”, anh biết em muốn anh nắm tay em bước ra khỏi bóng tối. Nhưng hết lần này tới lần khác anh không làm được.

Mỗi lần nghe lũ bạn nói “mày như này kiểu gì cũng yêu phải con xấu hoắc nó mới cân” anh lại thấy bực bội. Anh không phải dạng hot boy trai đẹp nhưng có nằm mơ anh cũng không nghĩ người yêu mình trông xấu xí. Anh không nói em xấu, chỉ có điều anh vẫn không đủ can đảm hôn lên đôi môi “cuốn lô” của em. Chỉ một điểm ấy thôi mà anh thấy mất hết tự tin khi đi bên em.


Có thằng con trai nào dám nói “không quan tâm tới chuyện ngoại hình” mà thật tâm nghĩ vậy không? Anh chắc chắn là không, con trai đều nhìn vào hình thức trước khi nhìn vào trái tim em ạ. Em nhớ em từng cằn nhằn với anh về Tùng không? Em có biết tại sao dù cô bạn gái nhạt thếch như nước ốc, ăn quà như mỏ khoét, thích đi shopping hàng hiệu mà nó không muốn bỏ? Vì đơn giản thôi, nó – cũng như nhiều thằng con trai khác, cảm thấy tự hào khi đi bên cạnh một người đẹp, hào nhoáng như thế. Ừ thì mọi người lên án rằng những đứa con gái như vậy chỉ như món đồ trang sức. Nhưng ai mà không muốn mình đẹp nhờ phụ kiện, hơn nữa lại là phụ kiện biết đi?

Anh xin lỗi vì không dám nói thẳng với em. Anh ngại, mà cũng sợ làm em hụt hẫng. Anh chỉ mong em đọc được những dòng này để đừng ngã vào lưới tình của những đứa bad-boy như anh nữa. Những lời nói kiểu như “Anh yêu em không màng chuyện xấu đẹp” đều là giả dối thôi. Anh sợ em bị tổn thương, vì em là một cô gái đáng yêu và xứng đáng tìm được một người con trai xứng đáng với tình yêu của mình.

Anh vẫn nhớ những lúc em thức đêm làm đồ handmade cho anh sau cả ngày làm ca ở quán ăn. Anh vẫn cảm động khi nhìn những món quà em mua từ đồng lương đầu tiên nhận được. Chúng không đắt tiền, nhưng chứng tỏ em rất chân thành và cố gắng. Chỉ có điều, bản thân anh không vượt qua được nỗi sợ có bạn gái xấu – mà có thể thiên hạ sẽ xì xầm khi anh công khai điều này.

Có bạn gái đẹp có mài ra mà ăn được không? Dĩ nhiên là không, và anh cũng không cần một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như tiên giáng thế. Anh thích một cô gái ưa nhìn, hoặc là một cô gái có gương mặt dễ nhìn. Dẫu sao thì chuyện ngoại hình vẫn phải được đặt lên hàng đầu, sau đó mới là tính cách. Cái phim “Cô gái xấu xí” em mà cực kết ấy, nó thực sự phi lí. Và cái kết của phim em cũng thấy rồi đó, Huyền Diệu vẫn cứ phải đi niềng răng và làm đẹp mới trở nên lung linh được như thế.

Nếu em đọc được những dòng này, anh tin em sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Mong rằng em sẽ tìm được hạnh phúc đúng với em mong muốn. Và nhớ, đừng tìm những thằng con trai hào nhoáng em nhé!

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Mòn mỏi chờ anh ly hôn vợ

Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công việc tôi lại mềm lòng.

 
Tôi không biết suy nghĩ gì đang diễn ra trong đầu mình, vì cái gì mà tôi ngu muội tới mức đau thắt vẫn cố chấp không buông. Trước khi quen anh, tôi biết anh và vợ ly thân từ lâu, con anh còn quá nhỏ, anh bảo đợi con lớn thêm chút nữa sẽ ly hôn. Đừng vội phán xét tôi sao lại dại khờ tin lời của một người đàn ông có vợ bởi tôi có lý do để tin anh, ít nhất là ngay lúc đó.


Yêu đương ai cũng trải qua những tháng năm ngọt ngào và cay đắng, hình như với những kẻ như tôi càng về sau càng cay đắng. Vợ anh không muốn ly hôn, xin anh và gia đình tha thứ, cố gắng níu kéo. Cô ấy đơn phương rút đơn, khi anh biết thì mọi chuyện đã rồi. Nhiều lần tôi khuyên anh quay về với vợ, dẫu mỗi lần khuyên là mỗi lần tôi tự khứa vào tim mình, vậy mà chỉ nhận ở anh duy nhất một câu trả lời “Ly nước đổ đi không hốt lại được. Dù có em hay không có mọi chuyện vẫn như vậy, chỉ là bây giờ chưa phải lúc”.

Nói thật lòng, ở vị trí của tôi khi nghe câu nói ấy cảm giác đầu tiên là yên tâm, coi như tôi ích kỷ vì khó khăn lắm chúng tôi mới đến được với nhau, cùng nhau nếm trải, chia sẻ từng đoạn dài trong cuộc sống. Tôi biết chúng tôi đều yêu nhau nên bắt đầu nghĩ tới việc cố gắng vì anh, thậm chí chấp nhận cả việc làm một người mẹ kế không đến nỗi tệ khi anh nói muốn giao hai cha con cho tôi.

Công việc bận rộn của anh cuốn chúng tôi về hai phía, anh ít dành thời gian cho tôi hơn, những tin nhắn cuộc gọi, lịch hẹn hò dần thưa thớt. Tôi phải cảm thông cho anh ngày càng nhiều, nhốt cái tôi của mình lại để hết lòng thương yêu anh. Tôi phải sắp xếp công việc thật tốt để dành thời gian cho anh, thường xuyên chờ đợi anh trong những cuộc hẹn, thậm chí có khi bận bịu anh quên mất cả tôi.

Rồi vợ anh bắt đầu dòm ngó tôi, không có gì ghê gớm, chỉ vu vơ vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn thăm dò. Tôi nhận ra có sự khác lạ ở anh, anh mềm lòng với vợ con, mà với anh đứa con còn hơn mạng sống. Lòng tự ái của phụ nữ là thứ ghê gớm nhất, lẽ ra tôi phải hét lên với anh một trận rồi vứt anh đi, nhưng không, tôi chỉ gặp và thẳng thắn hỏi anh nếu quay về với vợ ít nhất phải cho tôi biết, cái tôi cần là sự thật.

Anh chối, tôi lại tin. Nếu nói tôi không đau là nói dối, nếu bảo tôi không nghi ngờ, không dằn vặt, không có những đêm lang thang cắn chặt môi, không có những ngày sống như kẻ mất hồn thì càng nói dối hơn. Tôi mâu thuẫn với chính mình, khi lạnh lùng trốn tránh, lúc điên cuồng kiếm tìm. Ấy mà tôi vẫn kiên trì nắm lấy anh, nhẹ nhàng bỏ qua mỗi khi bắt gặp một vài tin nhắn đời thường nhưng hơi bất thường giữa vợ chồng anh, hay tình cờ nhìn thấy đoạn video có con anh và thấp thoáng bóng dáng người vợ trong máy anh.

Xa anh tôi quay quắt với thương nhớ, hờn ghen. Tôi nghi ngờ anh sống thế nào trong căn nhà nhỏ có vợ và con, tôi đày đọa đày mình với cái suy diễn hai chiếc giường kia có khi nào gom thành một? Anh càng bận rộn, tôi càng muốn biết anh ở đâu và làm gì. Tôi gọi cho anh ngày càng nhiều, quan tâm anh gấp nhiều lần. Tôi tự làm khổ mình bằng suy nghĩ về anh hàng ngày hàng giờ. Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công việc, cảm giác thân quen như hơi thở, tôi lại mềm lòng.

Thời gian cứ như thế trôi, tôi mỏi mòn sống. Ai đó nói với tôi hãy rời xa anh một thời gian, hãy để anh tự giải quyết rõ ràng chuyện cá nhân nếu yêu tôi thật lòng. Rồi ai đó lại bảo điều kiện của tôi quá tốt, chỉ cần buông anh ra thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, hãy suy nghĩ cho vợ anh, người ta dù lầm lỗi nhưng ít ra biết quay về và cần một mái ấm gia đình. Người ta nói nhiều lắm nhưng sao tôi dại khờ chỉ nhớ mỗi câu ngày xưa anh mệt mỏi gục đầu trên vai tôi: “Hãy hứa với anh dù có chuyện gì cũng xin em đừng bỏ anh mà đi”, tôi biết mình đang bị tổn thương, dường như không hạnh phúc.
Lam

Thứ Hai, 24 tháng 3, 2014

Có nên bỏ chồng để trụ lại thành phố

Gia đình chồng muốn chúng tôi về quê. Tôi chọn sống lại thành phố một mình đi làm nuôi con nhưng anh và gia đình không chấp nhận, họ đòi bắt con tôi về quê để chăm sóc. Tôi có nên chia tay để giữ quyền nuôi con?


Tôi và anh cưới nhau 5 năm, biến cố không nhiều, chỉ sóng gió từ khi hai đứa làm ăn thất bại. Ngược thời gian về 5 năm trước, anh là con một trong gia đình, tôi quen anh lúc đó làm chung công ty, thời gian quen nhau không lâu, gia đình bên tôi xảy ra nhiều mâu thuẫn vì thế tôi vội vàng nhận lời anh để cưới và không suy nghĩ đắn đo gì. Hai đứa khá vui vẻ vì có cuộc sống riêng tư, sáng đi làm tối về nhà chơi game, cuộc sống cứ thế trôi qua.



Dần dần trong công ty nhiều sự đấu đá nhau, nhiều bất mãn, sếp không công bằng, tôi và anh quyết định ra riêng lập nghiệp. Ba má anh đã bán căn nhà hai đứa ở, mở tiệm studio để tụi tôi kinh doanh. Vợ chồng làm chung lâu ngày xảy ra mâu thuẫn. Sau 3 năm kinh doanh không mấy thuận lợi, vợ chồng tôi quyết định sang tiệm và đi kiếm việc làm. Sóng gió xảy ra từ đây.

Về sống chung với ba má chồng, ông bà tính bảo thủ và độc quyền, không cho con cái quyết định chuyện gì hoặc làm gì cũng không được ý kiến. Mua đồ chơi cho con chơi bà cũng phải bắt mua theo ý bà. Làm phòng riêng cho vợ chồng tôi, tới chuyện trang trí phòng theo ý muốn vợ chồng cũng không được, chúng tôi không nói được tiếng nào. Sống chung bị lệ thuộc nên tôi không dám nói gì.

Dần dần tôi tìm được việc làm ổn định, lương cũng khá. Đùng cái ông bà bắt phải về quê sống, lý do giờ cuộc sống khó khăn, về đó kiếm được nhiều ăn nhiều, dù sao cũng là nhà của mình còn hơn trong này thuê nhà, buôn bán, đi làm không có nhiều tiền, không dư giả.

Ông bà dự tính về đó mua đất xây nhà cũng không cho vợ chồng tôi biết, làm giấy tờ xong xuôi mới thông báo. Tôi bất mãn và rối bời, chồng lại không cùng suy nghĩ, anh muốn về đó sống cùng ba mẹ, không muốn tự lập riêng cùng tôi, sợ phải lo toan nhiều thứ. Tôi cảm thấy buồn vì anh không cùng chí hướng, mặc dù thành phố khó khăn nhưng điều kiện sống, con vui chơi ăn học cũng tốt hơn, không thiếu thốn như về tỉnh.

Anh nói tôi chỉ biết lo cho bản thân. Tôi có đưa ra giải pháp anh về đó làm trước 1-2 năm xem công việc có thích hợp không, nếu không lại quay vào TP HCM, lúc đó còn có tôi. Gia đình anh không đồng ý vì chồng đâu vợ đó. Giờ tôi phải làm thế nào, tôi chọn sống lại thành phố một mình đi làm nuôi con, nhưng anh và gia đình không chấp nhận, họ đòi bắt con tôi về quê để chăm sóc. Tôi có nên đi bước cuối cùng là chia tay để giữ quyền nuôi con không? Mong nhận được lời khuyên chân thành.

Thanh

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2014

Chồng muốn tôi tân trang "cô bé"

Trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang "cô bé" để an ủi chồng không. 


Tôi năm nay 34 tuổi. Hiện tôi đang làm kế toán cho một doanh nghiệp thương mại về sản phẩm máy văn phòng. Thu nhập của tôi khá ổn định vì công ty làm ăn phát đạt. Tôi không có gì phải chê về gia đình nhỏ của mình. Chồng tôi rất yêu vợ và thương con. Anh luôn nhận phần chăm sóc các con về mình để vợ bớt vất vả. Vì thế, tôi chỉ thoải mái lo việc làm đẹp cho mình. Nói thật, tôi đã là bà mẹ của hai con nhưng ra ngoài chẳng kém cạnh nào những cô gái chưa chồng.



Ai cũng bảo chồng tôi hạnh phúc vì vợ đẹp, con xinh. Tôi cũng tự hào về điều đó. Vậy mà, vài tháng nay, chuyện thầm kín của hai vợ chồng luôn khiến tôi mệt mỏi, đôi khi sinh ra lãnh cảm chuyện chăn gối.

Con gái tôi đã được hai tuổi. Cả hai cháu tôi đều sinh thường. Từ sau khi có con, tôi thấy vùng kín của mình bị rão rất nhiều. Tôi cảm nhận được điều đó rõ rệt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi tân trang lại khu tam giác vàng hay nghĩ rằng chồng tôi cũng nhận rõ sự rộng thênh thang đó. Anh vẫn say xưa âu yếm vợ như ngày đầu mới kết hôn.

Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ?

Tuy nhiên, gần đây mỗi lần ân ái chồng tôi thường đùa "em đi thu nhỏ cô bé lại đi. Dạo này người ta đi thu nhiều lắm". Tôi giật mình nghe chồng nói thế. Tôi cố tra khảo xem anh nghe từ đâu thì chồng tôi bảo xem trên mạng rồi ngay cả mấy bà ở cơ quan của anh cũng râm ran bàn tán chuyện tân trang lại "cô bé".

Lúc nghe chồng nói thế, cổ tôi nghẹn đắng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại muốn vợ đi làm đẹp ở nơi đó. Trong đầu tôi bao nhiêu câu hỏi phải chăng anh đang chán vợ rồi, anh có người phụ nữ khác. Đỉnh điểm nhất là vào ngày lễ tình nhân. Vừa trao tặng quà cho vợ, chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ chết đói. Mọi thứ đang rất tuyệt vời thì anh lại nói đến chuyện "đuôi chuột ngoáy lọ mỡ".

Tim tôi đau nhói, mọi cảm hứng mất hết. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Thấy vợ tổn thương, anh vỗ về xin lỗi. Nhưng anh vẫn cho rằng để vợ chồng thêm hạnh phúc tôi nên đi thu nhỏ chỗ ấy lại. Nói rồi anh khẽ khàng bảo "anh yêu vợ nhưng để mọi thứ hoàn mỹ hơn thì vợ cũng nên chiều anh một chút".

Mấy tuần nay, trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang "cô bé" để an ủi chồng không. Một phần vì tôi sợ đau nhưng cũng có lúc tôi thấy buồn vì vẻ bề ngoài của tôi không có gì đáng chê. Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ?

Thứ Năm, 6 tháng 3, 2014

Tình yêu mù quáng với cô gái đứng đường

Những ngày tháng bên em tôi thấy nhân cách, lối sống em hơn hẳn những cô gái khác mà tôi từng gặp. Em có vẻ gì đó rất đáng yêu, thật sự khó tả.

 

Là con người ai không có tình yêu? Tôi cũng không ngoại lệ dù còn quá trẻ, chỉ là cậu sinh viên đại học năm hai. Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo của tỉnh Trà Vinh, ngày tôi vào đại học, bao nhiêu mơ ước, khát vọng ngập tràn trong lòng. Tôi luôn mơ về một tương lai tươi sáng, có mái ấm của riêng mình và rồi gặp em. Em ở cùng nhà trọ với tôi, xinh đẹp, có giọng nói ngọt ngào của con gái miền Tây. Một chàng trai không biết mùi đời như tôi ngập tràn bao xúc cảm, tôi trò chuyện với em, tâm sự, dần dần yêu em từ bao giờ không biết.

Em nói chuyện thật lịch thiệp, có lòng tự trọng và sự chín chắn hơn cái tuổi 18 của em, tôi cứ ngỡ mình đã tìm được một người có thể gắn bó cả cuộc đời này. Hàng đêm em mặc thật đẹp, quyến rũ, em bảo đi làm tiếp viên nhà hàng gì đó, tôi muốn đưa em đi nhưng từ chối, chẳng bao giờ cho tôi đi cùng cả. Chuyện gì đến rồi cũng đến, tôi đã gặp em giữa con phố vắng, em bị lũ côn đồ gây sự. Tôi chạy đến bảo vệ em, bọn đó bảo: “Mày là người yêu con nhỏ này à, làm gái mà cũng bày đặt yêu, không đưa tiền cho tao thì hốt xác nghe mày”. Tim tôi đập thình thịch, không phải sợ bọn chúng mà là vì nghe những gì chúng bảo.

Tôi chưa định thần xong em đã rối rít đưa tiền và chúng bỏ đi. Tôi như kẻ mất hồn, thơ thẩn. Em khóc. Đêm đó tôi ở bên em thức trọn đêm. Tôi hỏi em tại sao không làm nghề khác mà làm nghề đó. Em không nhìn vào mắt tôi, rưng rưng bảo nhà em nghèo, cha mẹ ly dị, phải nghỉ học từ lớp 10 lên thành phố. Mấy tháng trước mẹ bệnh nặng, không có số tiền lớn, em đã mượn tiền bọn cho vay, không có tiền trả, chúng bắt em làm gái. Nghe đến đây tôi thương em lắm.

Từ trước đến nay tôi luôn nghĩ những người làm nghề đó là do họ lười lao động, ham sung sướng, sống buông thả, không tự trọng và tôi tự nhủ với lòng không nên quen những cô gái như vậy. Nhưng có lẽ "ghét của nào trời trao của nấy" nên tôi đã yêu em. Tôi vào bệnh viện thăm mẹ em, bác bệnh nặng lắm, gia đình côi cút, chỉ có hai mẹ con. Ban ngày em vào viện chăm sóc mẹ, xong rồi đi học làm móng. Tối về lại đi làm cái nghề tôi không bao giờ muốn đó.

Những ngày tháng bên em tôi thấy nhân cách, lối sống em hơn hẳn những cô gái khác mà tôi từng gặp. Em có vẻ gì đó rất đáng yêu, thật sự khó tả. Tôi khuyên em nên bỏ nghề đó đi, làm việc khác. Cái nghề mà ai cũng khinh, ra đường mặc cảm, nghề không khéo sẽ bị bệnh, nghề mà bị bảo kê đe dọa mỗi đêm. Em rưng rưng bảo giờ làm gì để hàng ngày có 300 ngàn tiền thuốc cho mẹ, rồi tiền ăn ở của em nữa? Câu nói của em làm tôi thinh lặng.

Tôi muốn giúp em, nhưng giúp thế nào đây khi hai bàn tay trắng, học hành còn dang dở, mộng công danh chưa thành thì lấy gì chăm sóc cho em. Tụi bạn bảo tôi bị lừa, đừng nên tin vào em. Nhưng với một kẻ đang yêu như tôi, mặc dù cảm thấy mình thật mù quáng nhưng yêu là yêu cho mình, tôi đã yêu em thì chấp nhận tất cả. Tôi bày tỏ tình cảm của mình và em không liên lạc với tôi nữa. Có phải em sợ không xứng, hay tôi không phải một chàng trai giàu có để em có thể nương tựa? Tôi phải làm gì đây? Tôi yêu em, một tình yêu say mê mù quáng.

Trí

Thứ Ba, 4 tháng 3, 2014

Mình buông tay rồi cậu nhé

Mình mệt mỏi sau những giấc mơ và ký ức về cậu. Tình yêu không thể xuất phát từ một phía mãi được.
Mình với cậu đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ, hình như đến nay 6-7 năm gì đấy. Cũng từ lúc đó mình bắt đầu có những rung động đầu đời, có lẽ chỉ là thứ tình cảm bồng bột của tuổi mới lớn. Vì thời gian tiếp xúc với nhau quá nhiều, cùng học chung từ thời trung học, đạp xe học thêm vào những ngày hè, rồi vô tình chọn vào ban D học chung một lớp, mọi thứ cứ tự nhiên thế đấy. Cảm xúc của mình bắt đầu như thế.






Không biết có phải cảm giác thích hay không mà mỗi khi thấy cậu sóng vai bên bạn nữ khác mình thấy buồn bực. Bỗng một ngày cậu như biến thành người khác, một người không quen biết, không nói chuyện, không nhìn nhau, ngồi trên dưới một bàn nhưng cậu lại chỉ trò chuyện với người bạn ngồi cùng bàn với mình. Cả dấu hỏi to đùng trước mặt, mình cố tìm hiểu lý do nhưng không ai nói chuyện gì đã xảy ra. Mình cũng không có can đảm để hỏi cậu lý do vì sao. Cứ thế, hơn một năm trôi qua, mình và cậu duy trì khoảng cách như vậy, không biết bao lần nước mắt rơi vì cậu. Thật khó để nhớ lại mình đã phải vượt qua thời gian đó như thế nào.

Cuộc đời mình bỗng sang trang mới, rốt cuộc cậu cũng trở về bình thường, lại trò chuyện như những bạn khác. Cậu tạo cho mình cảm giác đang thích mình, mình thật sự rất vui và tin tưởng vào giác quan thứ 6 của phái nữ. Một cảm giác là lạ cứ như ngọn lửa nhen nhóm trong lòng mình. Thời áo dài êm đềm trôi qua, đến một ngày chúng mình mỗi người một hướng, mình vào đại học, cậu vì không được như ý muốn nên rất quyết tâm cho năm sau.

Thời gian gặp nhau cũng không còn, có lẽ gặp nhau hàng ngày đã thành quen nên khi xa nhau mình cảm giác thấy nhớ cậu, có phải vì mình thích cậu không? Thời gian đầu mình và cậu cũng thường liên lạc với nhau, nhưng số lần ấy ngày càng ít, từ những cuộc gọi rồi đến những tin nhắn cũng thưa thớt dần.

Thời gian cứ tiếp diễn, khoảng cách ngày càng xa, mình chủ động nhắn tin trước nhưng trả lời của cậu chỉ là những câu xã giao lịch sự thông thường, cảm giác thất vọng sao ấy. Thấy mình buồn bã, cô bạn cùng phòng bảo “Thích người ta thì cứ nói, thời nay đâu nhất thiết nam tỏ tình trước”. Vào một buổi chiều trời mưa, trên đường về sau khi đi du lịch cùng gia đình, nhìn xe cộ đông đúc trên đường bỗng nhiên thấy nhớ cậu vô cùng, quyết định nhắn tin: Mình nhớ cậu.

Trò chuyện hồi lâu cậu nói đang chạy xe về nhà nên không thể trò chuyện nữa. Tối đến lại nằm mơ thấy cậu, sáng ra mình có một quyết định không tưởng. Lấy hết can đảm để viết một tin nhắn trong đó có 3 chữ “Mình thích cậu” và gửi. Hồi hộp chờ đợi, cuối cùng cũng có hồi âm. Cậu hỏi thích chứ không phải yêu à? Mình bối rối, nhịp tim bỗng đập nhanh, vội vàng trả lời: Nếu đó là yêu thì sao?

Cuối cùng mình cũng có đáp án, nhưng người ta thường nói sự thật bao giờ cũng phũ phàng, quả nhiên đúng như vậy. “Từ trước đến giờ tình cảm của mình đối với cậu cũng như bao bạn bè khác", thật nực cười khi bấy lâu tất cả chỉ do mình ngộ nhận. Cố níu kéo nhưng cậu chỉ khuyên mình như một người ngoài cuộc, một người bạn thân thiết. Mình đau, cậu có cảm nhận được không? Mình say và nhớ cậu, không ai biết, kể cả cậu. Thời gian sau đó cứ trôi qua như vậy, tửu lượng hiện giờ của mình cũng là nhờ cậu đấy.

Một thời gian dài cố gắng không liên lạc, rồi chính mình lại chủ động, không biết mình còn hy vọng gì nữa. Mình luôn nói đùa với mấy đứa bạn là đừng nên níu kéo những gì không thuộc về mình, phải biết giành đến khi nào của mình thì thôi, vui nhỉ! Nói người khác giỏi lắm nhưng đối với mình lại không làm được.

Lần gặp nhau gần đây, mình cố gắng trò chuyện như một người bạn bình thường, cậu cũng vậy thì phải, có lẽ đã cố gắng duy trì khoảng cách để mình không phải ngộ nhận nữa. Cần gì phải biểu hiện rõ vậy, mình biết rồi mà cậu. Sợ mình níu kéo sao? Không đâu, mình mệt mỏi sau những giấc mơ và ký ức về cậu. Tình yêu không thể xuất phát từ một phía mãi được. Mình buông tay rồi cậu nhé.

Hãy đưa dòng tâm sự với blog  365 ngày các bạn nha.