Hiển thị các bài đăng có nhãn ra mat bo em chong. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ra mat bo em chong. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Trăm lời hứa cưới cũng không bằng một lần dẫn về nhà

Có câu “Trăm lời hứa hẹn sẽ cưới cũng không bằng một lần dẫn về ra mắt gia đình”. Cứ nghĩ đến điều này, tôi lại cảm thấy hoang mang và buồn bã.

Tôi và anh quen nhau đã hai năm, tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã không nồng nàn nhưng lại bền lâu. Cả hai đều không phải mẫu người thích bày tỏ nên sự ngọt ngào không thể bằng những cặp đôi khác, nhưng đổi lại chúng tôi gần như không bao giờ bất hòa hay giận dỗi nhau điều gì.

Anh và tôi đều đã ra trường và đi làm nên đã có thể làm chủ việc tìm kiếm một nửa của mình, thêm vào đó cả hai cũng hợp tính nên đều có ý định hướng đến chuyện lâu dài. Ban đầu, tôi rất tin tưởng vào tình cảm của bạn trai mình, nhưng dần dần bắt đầu lấn cấn thái độ lảng tránh của anh khi nhắc đến chuyện dẫn về nhà.
Theo tôi, chuyện một chàng trai đến chơi nhà cô gái là điều hết sức bình thường, bởi muốn hẹn hò thì trước tiên phải ra mắt người lớn. Còn chuyện người con trai đưa một cô gái về nhà lại mang một ý nghĩa khác, phải là người anh ấy sẽ cưới và muốn giới thiệu với ba mẹ mình thì mới được. Chính vì vậy, dù luôn tin tưởng người yêu nhưng tôi cũng không thể ngăn được sự nghi ngờ nhen nhóm trong lòng mình.



Có lần tôi kể cho anh nghe chuyện cô bạn đồng nghiệp chuẩn bị ra mắt nhà người yêu, chủ yếu muốn nói xa nói gần thì anh bảo: “Phải khi nào cưới thì mới dẫn về chứ đưa về làm gì nhỉ?”. Nghe như vậy tôi cảm thấy rất buồn.

Lí trí tôi tự nhủ: “Hãy nhìn những gì anh ấy làm, đừng quan trọng những gì anh ấy nói”, nhưng trái tim tôi lại quá mê muội và không muốn mất anh. Chính vì vậy, dù có rất nhiều khó chịu trong lòng nhưng tôi vẫn không muốn làm lớn chuyện lên để cãi vã.

Anh hay nói tôi hãy tin anh, anh chắc chắn chỉ cưới tôi chứ không phải người con gái nào khác. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Nhà anh cách chỗ chúng tôi làm việc 200km, cuối tuần nếu anh muốn chúng tôi vẫn có thể về nhà để ra mắt. Bạn tôi bảo: “Trăm lời hứa hẹn sẽ cưới cũng không bằng một lần dẫn về ra mắt gia đình”. Cứ nghĩ đến điều này, tôi lại cảm thấy hoang mang và buồn bã.

Lí trí và trái tim tôi vẫn liên tục mâu thuẫn kịch liệt, một bên mách bảo mình phải nói chuyện rõ ràng và dứt khoát, không để bản thân phải chịu đựng trong âm thầm, một bên lại vì quá yêu mà trở nên yếu đuối, sợ anh giận vì tôi không tin anh.

Cũng có lúc tôi xem thường chính mình vì quá yếu đuối và lụy tình, nhưng trong hai năm qua tình cảm của tôi vun vén đã quá nhiều để có thể dừng lại. Tuy nhiên cứ tiếp tục với trăm ngàn nghi vấn như vậy cũng mệt mỏi chẳng kém gì mất nhau.

Liệu tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với anh về cảm giác và suy nghĩ của mình, hay nên im lặng chờ đợi một thời gian nữa xem thái độ của anh ra sao?