Hiển thị các bài đăng có nhãn blog tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn blog tinh yeu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2014

Bạn gái dao động khi có người tán tỉnh

Cô ấy đang trong tình trạng đấu tranh tư tưởng để rời bỏ hay ở lại với tôi, khó khăn và mệt mỏi. Tôi lại không thể bên cạnh để an ủi, động viên.

 

Tôi và bạn gái yêu nhau từ năm thứ 2 đại học, tính đến nay được hơn 5 năm rồi. Với khoảng thời gian gắn bó và tìm hiểu lâu như vậy nên chúng tôi khá hiểu nhau. Hai đứa dự tính khi ra trường tìm được công ăn việc làm ổn định sẽ tiến tới hôn nhân. Trong thời gian còn đi học chúng tôi cũng không nói với gia đình về mối tình này.

Hiện cô ấy đã đi làm trong một cơ quan có tiếng ở một thành phố, còn tôi vẫn chưa có việc ổn định. Tuy vậy do yêu thương tôi nên sau 2 năm ra trường đi làm, mặc dù tôi chưa có việc làm song cô ấy vẫn không chia tay. Giờ do đòi hỏi của tuổi tác, điều kiện hoàn cảnh nên tôi đưa cô ấy về ra mắt, kết quả không như tôi mong đợi, gia đình tôi phản đối.

Gia đình cô ấy điều kiện kinh tế khá giả, bố đang bị bệnh khá nặng, nhà cách nhà tôi đến 200 km, ngoại hình xinh xắn, tính tình có tính tốt tính xấu, khá nhiều anh theo. Cũng vì sức khỏe của bố, lại xa nhà tôi nên nhà cô ấy không đồng ý cho hai đứa đến với nhau. Theo cảm nhận của hai đứa thì vẫn có cơ hội, vì cô ấy được bố rất thương yêu. Cô ấy 25 tuổi, năm sau là kim lâu nên không lập gia đình được, gia đình mong lấy chồng gần nhà và lập gia đình trong năm nay.

Gia đình tôi kinh tế cũng tạm ổn, không phải lo lắng quá nhiều về khoản này. Tôi 27 tuổi, bố tôi lúc trước đồng ý cho cưới cô ấy và lo công việc cho cả hai. Nhà tôi chỉ kinh doanh đơn thuần, không có mối quan hệ lớn nên lo công việc cũng khá khó khăn. Sau khi đưa bạn gái về chơi thì ông lại không đồng ý với nhiều lý do. Mẹ tôi lúc đầu phản đối giờ cũng ủng hộ rồi.

Giờ có người đến đặt vấn đề, cô ấy đang bị dao động tinh thần, một phần vì ức chế phía nhà tôi không đồng ý dù 2 năm ra trường đi làm nhưng vẫn đợi tôi, thêm nữa lại chán cảnh sống lầm lũi một mình. Cô ấy vẫn còn tình cảm với tôi, nửa muốn bỏ nửa không, còn tôi yêu cô ấy rất nhiều.

Tôi không biết phải nói thế nào nhưng mới nghĩ tới chuyện cách xa cô ấy tôi đã ăn không ngon ngủ không yên rồi, tâm trí lúc nào cũng suy nghĩ hỗn độn, đau đầu. Cô ấy đang trong tình trạng như vậy, đấu tranh tư tưởng để rời bỏ hay ở lại với tôi, rất khó khăn và mệt mỏi. Những lúc như thế cần có tôi bên cạnh để an ủi, động viên thì tôi cũng không có bên cạnh. Mong mọi người chỉ dẫn lối đi cho tôi để cuộc đời này có được hạnh phúc với cô ấy. Chân thành cảm ơn.

Phúc

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2014

Đắng lòng nuôi chồng ăn học thành tài, chồng “bay” đi… lấy vợ mới


Có những người phụ nữ đã phải rơi vào cảnh “nuôi ong tay áo”, dốc lòng sốc sức nuôi chồng ăn học thành tài, đủ lông đủ cánh rồi anh ta lại “bay” đi… lấy vợ mới…

Chị N.H (Thanh Trì, Hà Nội) là một bà mẹ đơn thân hiện đang sống cùng một con trai 12 tuổi. Chị đã tâm sự: “Hồi đó, tốt nghiệp phổ thông xong, mình không đi học tiếp do hoàn cảnh gia đình khó khăn và cũng không tìm được việc gì ưng ý nên quyết định đi xuất khẩu lao động mấy năm về kiếm ít vốn làm ăn. Mọi việc cũng khá thuận lợi, trừ chi phí ban đầu ra, sau mấy năm về nước mình đã có được một món tiền khá khá.
 
 

Rồi số phận run rủi cho mình gặp chồng cũ của mình. Anh ta kém mình 3 tuổi, lúc ấy còn là một sinh viên vừa ra trường, đang mò mẫm những bước đi đầu tiên để mưu sinh ở thành phố. Bọn mình nhanh chóng làm đám cưới vì mình tuổi cũng không còn trẻ. Mình có vốn sẵn nên mở một cửa hàng kinh doanh với thu nhập cũng gọi là tạm tạm, còn chồng bắt đầu vác hồ sơ đi xin việc”.

Chị kể, vì chồng chị mới ra trường, kinh nghiệm chưa có, bằng cấp cũng chưa cao nên đi làm lương ba cọc ba đồng rất chán chường, công việc lại không ưng ý. Vì thế anh bày tỏ với chị muốn đi học tiếp thạc sĩ để nâng cao chuyên môn, thuận tiện cho xin việc hơn. “Mình thấy chồng ham học và nghĩ xa nên cũng vui vẻ đồng ý. Anh bảo việc học bận rộn nên không đi làm kiếm thêm được. Mình tối tăm mặt mũi làm lụng để nuôi chồng ăn học tiếp mấy năm thạc sĩ, tiền ăn tiền học phí tiền giao lưu bạn bè của anh mình đài thọ hết” - chị nói.

Đắng lòng nuôi chồng ăn học thành tài, chồng “bay” đi… lấy vợ mới 1
Thấy chồng ham học, chị N.H tối tăm mặt mũi làm lụng để nuôi chồng ăn học tiếp mấy năm thạc sĩ, tiền ăn tiền học phí tiền giao lưu bạn bè của anh mình đài thọ hết (Ảnh minh họa)

Chị tâm sự tiếp: “Thời gian đó mình cũng sinh con trai đầu lòng. Vậy là mình vừa chăm con, làm việc nhà và tất bật kinh doanh để có tiền lo cho con nhỏ, cho chồng ăn học đầy đủ không thiếu thứ gì. Những khó khăn và nhọc nhằn là không thể tưởng tượng hết được. Nhưng rồi qua cơn mưa trời lại sáng, tốt nghiệp khóa học thạc sĩ, anh đã kiếm được một công việc rất khá. Anh và mình đều vui không sao kể xiết!”.

Những tưởng những ngày tháng sau đó chồng chị N.H sẽ bù đắp cả về thời gian, vật chất và tình cảm cho vợ con nhưng anh lại muốn vừa làm vừa học tiếp lên tiến sĩ. “Mình cũng hơi hụt hẫng nhưng chẳng có lí do gì để cản anh cả. Nếu anh cờ bạc, rượu chè tệ nạn này nọ thì không nói, đằng này anh ham học và có chí tiến thủ như thế, mình là người vợ phải nên ủng hộ hết lòng mới phải. Vì thế mình lại tiếp tục một mình làm lụng nuôi con cho anh đi học tiếp. Lương anh cũng khá nhưng chi tiêu và học phí tốn kém nên mình phải thường xuyên ‘bơm’ thêm tiền cho anh” - chị N.H giãi bày.

“Cuối cùng khi anh lấy được tấm bằng tiến sĩ thì cũng là lúc anh thay đổi chóng mặt. Anh không thèm để ý đến con và luôn dè bỉu mình không xứng tầm với chồng. Cũng phải thôi, mình chỉ học hết phổ thông còn anh giờ đã là một tiến sĩ trẻ có năng lực, công việc ngon nghẻ, tương lai rạng ngời.

Đến ngày anh chìa lá đơn li dị cho mình kí thì mình chết điếng. Bao nhiêu cay đắng, phẫn uất, đau đớn không từ ngữ nào có thể diễn tả hết. Có lẽ lúc này người vợ quê mùa, trình độ kém như mình đã trở thành vật cản và là một thứ xấu xí bên cạnh anh mà anh muốn dứt bỏ bằng được. Không bao lâu sau ly hôn, anh ta cưới một cô nàng đồng nghiệp xinh đẹp, sành điệu và cũng học cao…” - chị N.H nghẹn ngào tâm sự.

Chị M.L (Quận 7, TP HCM) cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự như của chị N.H khi phải “nuôi ong tay áo”, dốc lòng sốc sức cho người đàn ông của mình ăn học thành tài, đủ lông đủ cánh rồi anh ta lại “bay” đi… lấy vợ mới.

“Lúc bọn mình kết hôn thì cả 2 đứa đều là công nhân của khu công nghiệp, trình độ mới hết phổ thông, tương lai rất mù mịt. Chồng đã bàn với mình rằng không thể cam tâm cả đời như thế này được, phải nghĩ đến tương lai con cái sau này nữa. Anh bảo, trong 2 đứa phải có ít nhất một người có học hành và công việc tốt lành, ổn định.

Uớc ao được đi học luôn cháy bỏng trong mình nhưng vì gia đình quá nghèo nên bố mẹ không thể lo được. Học cấp 3 mình đã phải tự đi làm thêm kiếm tiền học phí, sách vở nhưng để đi thi Đại học và học tiếp đại học thì mình thực sự không xoay xở nổi. Chồng mình cũng vậy. Nhưng bây giờ một người đi làm chăm chỉ thì vẫn có thể nuôi được người còn lại ăn học.

Cuối cùng, bọn mình quyết định rằng anh sẽ là người đi học. Đó là đề đạt của anh và mình cũng nghĩ rằng anh là đàn ông thì nên là người đi học để sau này ra xã hội bươn chải, lo cho gia đình, mình là phụ nữ thì lo việc nhà, chăm chồng con là hợp lí hơn” - chị M.L kể lại câu chuyện đời mình.

Vậy là chồng chị nghỉ làm để ôn thi Đại học. Chị thì tăng ca mịt mờ, không quản ngại bất cứ điều gì để lo chi phí cho chồng ôn thi. Cuối cùng không phụ sự mong đợi của 2 người, anh đã thi đỗ vào trường như nguyện vọng. Niềm vui đi liền với nỗi lo trong lòng chị M.L, vì trước mắt sẽ là những năm ăn học của chồng mà chị phải gánh vác hết.

“Mình làm đến gầy cả người, xanh xao mặt mũi nhưng vì lý tưởng của 2 vợ chồng mà vẫn cố gắng không bỏ cuộc. Vì để chồng có thời gian tập trung học nên mình không yêu cầu chồng làm thêm gì cả. Cuối cùng, anh tốt nghiệp với thành tích rất tốt, nhanh chóng xin được một công việc ưng ý.

Những tưởng như thế là đã đến lúc mình được nghỉ ngơi và hưởng những thành quả do công sức mình bỏ ra. Mình muốn sinh con để thực hiện thiên chức làm mẹ và vì mình cũng hơi lớn tuổi rồi. Nhưng chồng lại chưa muốn với lí do muốn ổn định sự nghiệp đã” - người phụ nữ này chia sẻ.


“Nhưng chưa đợi đến lúc đó thì anh đã về đề nghị mình li dị để đi lấy vợ mới tương xứng hơn. Anh nói nhiều lắm nhưng đại ý rằng anh đã yêu người khác, cảm ơn mình thời gian qua đã nuôi anh ăn học và anh sẽ đền bù cho mình những chi phí đó. Anh ta nghĩ đơn giản thật, còn mình thực sự không biết phải làm sao lúc đó nữa, ngơ ngẩn nhìn anh ta ném lại lá đơn và cọc tiền rồi bỏ đi không một lần quay đầu ngoảnh lại. Mình tự hỏi đây là người chồng mình đặt hết niềm tin và hy vọng đây ư?” - chị M.L nhắc lại chuyện cũ mà vẫn không giấu nổi nỗi đau tận đáy lòng.

Chị còn thổ lộ, giá như chị có một đứa con thì có khi còn được an ủi phần nào. Đằng này, giờ đây chị vẫn một thân một mình không ai bên cạnh, chị cũng chưa tái giá với ai cả…

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Bạn gái có thai nhưng không đồng ý lấy tôi

Nếu 2 đứa quyết định đến với nhau tôi nghĩ cố gắng chi tiêu một chút cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Vậy mà cô ấy vẫn nghe mẹ, quyết định đi phá thai.

Tôi với bạn gái quen nhau được 18 tháng, cô ấy lớn hơn tôi 2 tuổi. Chúng tôi yêu và đã đi quá giới hạn. Khi biết bạn gái có bầu được 10 tuần, tôi giục cưới nhưng cô ấy không muốn. Tôi đến nhà xin phép ba mẹ cô ấy cho hai đứa đến với nhau. Bác gái kể về cuộc sống, cuộc đời khi người phụ nữ có em bé sẽ khổ cực như nào và khuyên con gái mình đi phá thai. Tôi muốn giữ và thuyết phục bạn gái nhưng không được.


Bạn gái Đức có thai nhưng không muốn cưới

Tôi làm văn phòng, lương 8 triệu/ tháng, bạn gái làm trong cơ quan nhà nước được 6 triệu/tháng. Hai đưa lập gia đình có lẽ sẽ không đủ chi tiêu trong cuộc sống. Nhà bạn gái chê tôi nghèo, nếu 2 đứa quyết định đến với nhau tôi nghĩ cố gắng chi tiêu một chút cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Vậy mà cô ấy vẫn nghe mẹ, quyết định đi phá thai. Giờ tôi phải làm sao để giữ đứa bé? Tôi 34 tuổi rồi, mong các bạn cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Đức

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

6 lợi ích tuyệt vời của lối sống lạc quan, tích cực

Nếu bạn không cho rằng mình là một con người lạc quan, hãy thay đổi lối sống của mình ngay lập tức vì có một lối sống lạc quan, tích cực sẽ rất tốt cho bạn.

Là một người lạc quan không có nghĩa là người không thực tế và lúc nào cũng nhìn cuộc sống qua đôi kính màu hồng. Có những lợi ích rất thực tế của một lối sống lạc quan, tích cực có thể giúp bạn học được cách xem xét sự vật, sự việc theo một chiều hướng khác.



1. Loại bỏ căng thẳng, mệt mỏi

Như bạn đã biết có nhiều người luôn luôn giữ nụ cười trên môi và có những người không bao giờ để cho bất kỳ điều gì làm họ buồn bực. Không cần biết là những người đó đang giả vờ hay không thì lợi ích của việc trở thành một người sống lạc quan đó là bạn có thể sẽ loại bỏ được căng thẳng và mệt mỏi. Nếu bạn quan tâm tới những khía cạnh tích cực của cuộc sống, bạn sẽ đối mặt với những căng thẳng và mệt mỏi một cách dễ dàng  hơn.

2. Cải thiện sức khỏe thể chất

Một lý do khác để sống lạc quan đó là bạn có thể cải thiện tình hình sức khoẻ của mình. Trường đại học Harvard đã tiến hành một nghiên cứu trên những sinh viên trong độ tuổi 25 và quan sát họ trong một thời gian dài cho rằng những người lạc quan có sức khoẻ thể chất tốt hơn những người bi quan khi họ bước vào độ tuổi từ 45-60. Và đó là một lý do rất tuyệt vời để trở thành một người lạc quan.

3. Làm việc hiệu quả hơn

Sống lạc quan cũng có thể giúp bạn làm việc một cách hiệu quả hơn mà thậm chí không cảm thấy vất vả hơn. Những nghiên cứu đã chỉ ra rằng những người tích cực thể hiện bản thân tốt hơn những người tiêu cực trong cùng môi trường làm việc.

Bởi vì môi trường làm việc tích cực thúc đẩy hiệu quả công việc tốt hơn. Trong khi những nghiên cứu đã được tiến hành ở nơi làm việc, người ta cũng đưa ra những giả định tương tự cho trường học hay ở một nơi nào khác.


Nếu bạn không cho rằng mình là một con người lạc quan, hãy thay đổi lối sống của mình ngay lập tức vì có một lối sống lạc quan, tích cực sẽ rất tốt cho bạn.


4. Sống lâu hơn

Đã có rất nhiều những nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng những người sống lạc quan có xu hướng đối phó với bệnh tật tốt hơn và sống thọ hơn so với những người sống bi quan. Giữ một cái nhìn tích cực sẽ không giải quyết được tất cả mọi thứ nhưng thái độ lạc quan có thể giúp bạn cảm thấy tốt hơn nhiều. Sống lạc quan là một bước đi đúng hướng.

5. Trở nên kiên cường hơn

Sống lạc quan giúp bạn đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống với một tinh thần đầy quyết tâm và mạnh mẽ. Những người lạc quan có khả năng đáng khâm phục là tập trung vào những gì họ có thể làm để đạt được những kết quả tốt hơn khi họ phải đối mặt với khó khăn. Như vậy họ có thể vượt qua được những thử thách của cuộc sống.

6. Hạnh phúc hơn

Sống lạc quan mang lại thật nhiều lợi ích và lý do cuối cùng để bạn nên trở thành một người lạc quan là bạn sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc. Sống lạc quan giúp bạn cải thiện hệ miễn dịch của mình, trở nên linh hoạt hơn, đối phó tốt hơn với mọi căng thẳng và mệt mỏi. Và đó là lý do vì sao những người sống lạc quan yêu đời luôn luôn cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc và tràn đầy năng lượng.

Để trở thành một người sống lạc quan, tích cực không phải là dễ nhưng những lợi ích mà nó mang lại đáng để bạn phải cố gắng. Tôi không có ý nói rằng bạn phải thay đổi cá tính của mình, nhưng có đôi khi trong cuộc sống này, một thái độ tích cực sẽ giúp bạn rất nhiều đấy. Bạn có phải là người lạc quan không? Theo bạn, có còn những lợi ích khác của lối sống lạc quan tích cực nữa không? Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn cùng chúng tôi nhé!

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Thất tình ở tuổi 29

Tôi dồn hết can đảm để nhắn tin thổ lộ mặc dù biết cơ hội rất ít, rồi chợt òa khóc khi nhận được tin nhắn trả lời, bạn đã có người yêu.

Tôi không xinh nhưng cá tính, có duyên, theo như bạn bè nhận xét. Học cấp 2, cấp 3, hay lên đại học cũng có một vài bạn cùng lớp để ý nhưng vì chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nên tôi không quan tâm lắm. Tốt nghiệp ra trường tôi mới bắt đầu yêu, 25 tuổi yêu lần đầu, mọi cảm xúc đến thật tự nhiên và mãnh liệt. Có một vài lần anh đòi hỏi nhưng tôi không cho vì tôi suy nghĩ phóng khoáng nhưng vẫn tuân theo nếp sống truyền thống.


Tôi bướng bỉnh, cái tôi lớn, không quen chia sẻ chuyện của mình cho người khác biết, kể cả người yêu. Có lẽ vậy mà mối tình đầu không đi đến đâu, hai đứa dần xa nhau trong khi tình cảm dành cho anh vẫn nhiều. Một thời gian sau khi chia tay, gia đình tôi có chuyện buồn, thời gian đó có một người bạn cũ để ý đến nhưng tôi chỉ coi như bạn bè. Những lần đi chơi về tôi đều thấy rất vui vì hai đứa thường ôn lại tuổi thơ. Tôi không suy nghĩ gì nhiều vì tình cảm chỉ dừng lại ở mức tình bạn.

Tình trạng đó diễn ra khoảng một năm, khi tôi lờ mờ nhận ra hình như tình cảm của mình có gì đó (dù tôi vẫn không thể hiện ra bên ngoài) thì cũng là lúc bạn dần tránh gặp mặt tôi. Tôi nhận ra mình thích bạn đó mất rồi. Bẵng đi một thời gian không gặp, tưởng tình cảm của mình chỉ dừng lại ở đó nhưng trong lòng tôi luôn có hình bóng bạn ấy.

Gần đây, có lần gặp lại tôi nhận ra mình đã yêu. Dò hỏi xung quanh và biết bạn chưa có người yêu, tôi quyết định phải tiến tới. Tôi thể hiện tình cảm với nỗ lực hết sức to lớn nhưng sự thể hiện đó chắc không làm bạn cảm nhận được. Rồi tôi nghĩ mình sẽ tỏ tình, gặp trực tiếp để nói lên tình cảm nhưng mấy lần gặp mặt mà không nói được gì. Tôi dồn hết can đảm để nhắn tin thổ lộ mặc dù biết cơ hội rất ít.

Đúng là khi yêu người ta hay làm những điều ngốc nghếch và trẻ con. Tôi đã òa khóc khi nhận được tin nhắn trả lời rằng bạn đã có người yêu. Tôi bị như thế này cũng đáng lắm vì không biết trân trọng tình cảm của người khác. 29 tuổi, thất tình lần đầu tiên là như vậy sao? Khi trưởng thành tình cảm không dễ đến cũng như không dễ đi, tôi vẫn còn buồn và nhớ về bạn nhiều lắm. Làm sao để tôi quên được hình bóng người đó khi trong đầu luôn nghĩ xem bạn đang ở đâu, làm gì?

Thảo

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em vì vùng nhạy cảm... bốc mùi

Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng “đóng gạch” cho đỡ phí. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì "cô bé" bốc mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.


Tôi có một chuyện hết sức tế nhị và đang chủ tâm muốn “bỏ bom” và ổ kiến lửa này để giải tỏa bức xúc của bản thân. Qua đây, tôi cũng cảnh cáo luôn cho các chị em. Xem như một mũi tên trúng hai đích.

Người ta hạnh phúc với bạn gái còn tôi thì không


Nói thật, bây giờ có đẩy đến trước mặt tôi một em chân dài, da trắng, dáng xinh... chưa chắc tôi đã dám yêu. Vì phụ nữ vốn nhiều bí ẩn và bất ngờ quá. Thậm chí càng khám phá sâu tôi càng thấy hãi hùng là đằng khác.

Xưa nay phụ nữ được ca ngợi là phái đẹp, là hương hoa. Nhưng thật tiếc không phải hoa nào cũng thơm. Tôi cũng biết điều ấy nhưng sao tôi vẫn hãi. Xin thưa, tôi đây không phải tay gái gú chơi bời nhưng tôi cũng suýt mất mạng phải bỏ của chạy lấy người. Nói vậy để các bạn đủ hiểu mức độ hãi hùng của tôi thế nào rồi.

Tôi và em quen nhau nhờ bạn bè mối lái. Ấn tượng ban đầu của tôi về em quá tuyệt. Vì em da trắng nõn, mặt dễ nhìn, thân hình chữ S. Vừa nhìn là tôi đã muốn làm tới luôn. Tôi cứ tích cực cầm cưa mất 3 tháng thì em “đổ”.

Ở bên em, tôi mới thấy dục vọng đàn ông tầm thường thế nào, bởi em quá thơm, quá quyến rũ. Nhưng tôi là người đàn ông đàng hoàng, dù muốn lắm nhưng không thể nào đặt chữ “dục” lên trước chữ “tình”. Nghiến răng chịu đựng thêm 3 tháng nữa, lúc ấy em mới đồng ý cho lên giường.

Mong các các bạn thuần khiết đọc đến đoạn này không phán những câu xanh rờn kiểu như: đồi trụy, thác loạn, dễ dãi này nọ. Vì thực tế, ở ngoài xã hội, nhìn kĩ vào các cặp tình nhân, 90% các cặp yêu nhau có quan hệ tình dục trước hôn nhân chứ không riêng gì chúng tôi.

Tôi xin kể tiếp chuyện của mình. Tôi đã rất hồi hộp và chuẩn bị kĩ lưỡng cho lần đầu này. Không như các anh khác lôi cho bằng được người yêu lên giường mà kẹt xỉn chỉ bỏ tiền ra đủ để vào nhà nghỉ. Tôi bỏ hẳn 80 đô cho một phòng khách sạn qua đêm. Thôi thì bạn gái có lòng mình cũng có dạ.

Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ gợi cảm cho đến khi chúng tôi sắp nhập cuộc. Xin lỗi vì có thể hơi thô, nhưng khi chuẩn bị... thì tôi lập tức nín thở tái mặt. Tôi choáng mất mấy giây để định thần "mùi thơm" từ đâu toát ra. Nó không giống mùi sữa tắm hay nước hoa tôi từng ngửi thấy ở em. Đó chính xác là mùi hôi, cái sự hôi tắt thở của thứ mắm tôm ươn sình ngày nắng.

Hứng tụt mất một nửa nhưng tôi cố gắng giữ sĩ diện cho nàng. Tôi nhanh trí chuyển tư thế và kiểu "yêu". Định thần là thế nhưng tệ thay cái mùi quái gở đầy ám ảnh đó cứ lởn vởn sộc vào mũi tôi.

Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên tôi vẫn gắng. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.

Từ sau lần đầu tiên ấy, tôi vô cùng nghi hoặc và coi thường mùi thơm trên người em. Nó làm cho tôi có cảm giác em chỉ tắm và xịt nước hoa những phần phô diễn ra bên ngoài. Còn phần khuất lấp thì dường như em bỏ quên, không vệ sinh. Ngay trên người còn thế, tôi thật không dám tưởng tượng ra căn phòng và nhà cửa nhà em như thế nào.

Tôi không vì thế mà vứt dép chạy ngay, chỉ thấy tiếc cho một bông hoa đẹp bốc mùi từ bên trong. Vì thế tôi bắt đầu nói xa nói gần chuyện sinh lý. Tôi nghĩ rắc rối nhạy cảm ở cơ thể phụ nữ để lâu năm thì chắc chắn có bệnh, và khả năng cao là lây sang những thằng kém may mắn như tôi. Nhưng em ngây thơ quá không hiểu, lại cứ tiếp tục mời gọi tôi.

Tôi cuồng nhiệt, nhưng không sao có thể khuất lấp được cái thứ mùi ấy. Tôi không chịu được. Tôi đã nhắm mắt nhắm mũi thử lần thứ hai. Mặc dù trước đó đã tế nhị đẩy em đi tắm nhưng cái mùi kia vẫn không cải thiện được nhiều lắm. Vì em, tôi thề, cạch tới già tất cả các món liên quan đến mắm, có mùi mắm. Với hũ “mắm chúa cái” này cũng thế, không thay đổi được thì “thôi đẩy”.

Khó nhất là tìm ra một lý do để chia tay mà không làm tổn thương lòng tự trọng cái đẹp của một người phụ nữ. Tôi khổ sở nói xa nói gần, rằng chưa muốn kết hôn, rằng nhà bố mẹ nghèo, anh em đông, làm dâu sẽ rất khổ. Thậm chí còn nói lố là có nguy cơ vô sinh cao. Vậy mà em vẫn cứ dai dẳng chứng minh tình yêu.

Sức hèn kế mọn, trời không chịu đất nên tôi phải chơi bài ngửa. Tôi chỉ cho em xem ảnh cây hoa xác chết. Tôi hỏi “Đẹp không?”, em bảo “Lạ và độc quá anh ơi”. Tôi nói tiếp “Nhưng nó tỏa ra mùi xác chết thối rữa”. Em nhăn mặt “Eo ôi, thế ai mà dám lại gần”. Tôi chớp thời cơ nói nhanh như sợ không đủ can đảm để nói: “Em cũng vậy, đó là lý do anh muốn chia tay”.

Đó là cách hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra được để chia tay em trong hòa bình. Ai ngờ em đỏ mặt đứng phắt dậy bỏ về và từ đó không bao giờ liên lạc lại nữa. Đến facebook, điện thoại em cũng chặn. Từ đó đến nay, ở đâu có tôi là em không dám xuất hiện. Tuy áy náy nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tôi “cúp điện” hoàn toàn trước em vì vùng nhạy cảm... bốc mùi 2
Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện “bi ai” và “hiểm” chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không cũng tùy bạn nốt (Ảnh minh họa)

Quen một cô gái như thế bỗng tôi cứ đâm ra mặc cảm với gái xinh thời nay, không hiểu những cô khác có như thế không. Tôi nghi lắm. Đàn ông nói những chuyện này tôi cũng thấy mình nghe có vẻ vô duyên. Nhưng biết làm sao được, phải ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới thấy hãi thế nào.

Nói chung, đã khốn nạn, vô duyên thì khốn nạn, vô duyên cho trót. Nhưng tôi vẫn mong những ai đang có chồng hoặc người yêu thì chú ý các vị hương hoa trên người. Đến một ngày nào đó bị "đá" bất ngờ không lý do thì tự hiểu.

Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện “bi ai” và “hiểm” chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không cũng tùy bạn nốt. Nhưng tôi vẫn hơi cắn dứt lương tâm mình vì sợ, tôi "cúp điện" trước em như vậy có quá Sở khanh và khốn nạn không hay cũng thông cảm được?

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Tôi nhiều lần ôm và làm "chuyện ấy" với chị vợ

Nếu như mọi người thích thì cho tôi lời khuyên chân thành. Còn không thích thì xin đừng ném đá xỉ vả tôi và chị vợ thêm một lần nữa.

 

Tôi không biết viết như thế nào để nói cho hết tâm sự của lòng tôi đây. Còn nếu không nói ra thì lương tâm tôi dằn vặt không nguôi. Nếu như mọi người thích thì cho tôi lời khuyên chân thành. Còn không thích thì xin đừng ném đá xỉ vả tôi và chị vợ thêm một lần nữa.


Tôi sinh ra trong một gia đình khá giả. Nhà tôi có một công ty chế biến và xuất khẩu thủy hải sản. Ba tôi là người khó tính và gia giáo phong kiến (vì ông nội tôi là một điền chủ thời xưa). Mọi việc trong nhà đều do ông quyết định.

Năm tôi học lớp 12, tôi có yêu một cô bạn. Cô ấy rất đẹp và tính tình hiền lành. Thời gian chúng tôi yêu nhau không lâu thì kì thi tốt nghiệp đã đến. Khi chúng tôi ra trường, vì hoàn cảnh em khó khăn nên không học tiếp. Còn tôi thì ba lo cho đi du học bên Úc. Ba tôi muốn tôi sau này là người thay thế ông quản lý công ty.

Ngày cuối cùng hai chúng tôi gặp nhau, cô ấy đã khóc rất nhiều và hứa sẽ đợi chờ tôi. Tôi ra đi trong lòng nặng trĩu và tự nhũ rằng sẽ cố gắng học tập trở về quê hương để cưới em. Rồi thời gian trôi qua, ngày về quê hương đã đến. Khi đến sân bay, tôi được gia đình đón mừng còn riêng em không có mặt. Khi tôi hỏi thì mọi người cho biết là em đã có chồng rồi. Khi nghe được tin ấy, lòng tôi đau lắm. Tôi dự định tìm em để hỏi cho ra sự việc nhưng ba tôi và mọi người trong gia đình khuyên răn nên tôi bỏ ý định đó.

Về công ty phụ giúp ba được vài năm, thấy tôi không có bạn gái nên ba tôi cậy nhờ người mai mối hỏi vợ cho tôi. Khi biết được vợ sắp cưới là em ruột của người yêu cũ, tôi không đồng ý thì bị ba tôi mắn cho một trận. Ông nói "Cha mẹ đặt đâu thì con ngồi đó". Ngày xưa ông nội tôi cưới vợ cho ba tôi cũng vậy.

Thế là ngày cưới đã đến, đám cưới được tổ chức long trọng dưới sự chứng kiến của nhiều người. Mọi người đều vui vẻ mừng cho hạnh phúc của chúng tôi. Riêng chị vợ (người yêu cũ tôi) hơi buồn buồn. Sau 3 ngày là lễ khai trầu nên tôi và vợ về nhà vợ. Hôm đó chị vợ cũng có mặt, nhà vợ có làm mâm cỗ cúng.

Trong lúc ngồi ăn cỗ chung với mọi người, tôi có uống vài lon bia. Và gia đình rủ nhau đi siêu thị chơi, tôi không đi vì thấy hơi say và đưa xe cho tài xế chở mọi người đi. Hôm đó chị vợ cũng không đi vì không đi được xe hơi.

Khi mọi người đi hết chỉ còn tôi và chị vợ ở nhà. Tôi không nói chuyện với chị vì trong lòng tôi còn giận chị nhiều lắm. Chị chủ động đến gần tôi và nói lời xin lỗi. Chị mong tôi tha thứ vì hoàn cảnh nên chị phải thất hứa không đợi chờ tôi được.

Chị kể, lúc tôi đang du học, chị có đi dự tiệc sinh nhật của người bạn. Do lỡ uống quá chén nên đã lên giường với chồng chị bây giờ và hai người đã kết hôn. Chứ thật ra đến giờ chị còn thương tôi rất nhiều. Nói xong chị khóc rất nhiều.

Chị ôm chặt lấy tôi và nói yêu tôi. Mọi cảm xúc trong tôi bừng dậy, tôi ôm chị và làm chuyện ấy nhiều lần với chị (Ảnh minh họa)

Tôi đến choàng tay lên vai chị và an ủi. Chị ôm chặt lấy tôi và nói yêu tôi. Mọi cảm xúc trong tôi bừng dậy, tôi ôm chị và làm chuyện ấy nhiều lần với chị.

Hai chúng tôi thỏa thuận rằng giữ kín bí mật này, cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, nhà ai nấy ở. Nhưng chuyện không như ý muốn, chị vợ đã có thai với tôi. Tôi không biết thời gian sắp tới tôi phải tính như thế nào khi đứa bé sinh ra. Nếu tôi không nhìn nhận thì tội nghiệp con, còn nhìn nhận thì hạnh phúc của chị cũng như tôi bị đổ vỡ.

Thật sự giờ tôi rối lắm không biết phải làm sao. Mong mọi người chỉ cho con đường sáng!a

Chủ Nhật, 20 tháng 4, 2014

Người yêu cũ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi

Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...


Chào các bạn!

Hôm nay sau rất nhiều lần nghĩ ngợi, tôi quyết định viết tâm sự của mình. Mong nhận được lời khuyên chân thành từ các bạn đọc.

Bố mẹ tôi năm lần bảy lượt thúc ép tôi lập gia đình bởi cái tuổi kề tam tuần này khối đứa bạn đã yên bề gia thất. Ra trường và có một công việc ổn định tại tòa soạn tỉnh được gần bốn năm, suốt ngày lao đầu vào công việc tôi cũng quên đi cái nghĩa vụ thiêng liêng của một người con gái là lấy chồng sau tình yêu không thành với anh.

Nhiều lúc tôi nghĩ cũng buồn cười. Vì sao tôi lại không can đảm bước tiếp mà cứ ôm trong lòng một tình yêu không có đích đến như vậy? Tôi đúng là con ngốc.

Chúng tôi yêu anh được hai năm, anh học kiến trúc và hơn tôi một tuổi. Tình yêu thời sinh viên đó thật đẹp biết bao. Tôi yêu anh lắm dù anh là người khô khan, thích thực tế nhưng tôi vẫn yêu vì đó là tình yêu đầu tiên, nguyên vẹn và sâu lắng.


Nhưng rồi bất ngờ chúng tôi chia tay vì không cùng quan điểm. Anh chỉ muốn sau khi ra trường, tôi sẽ ở lại thành phố kiếm việc làm và kết hôn. Còn tôi lại muốn về quê để được gần gia đình, tiện chăm sóc bố mẹ và các em.

Chúng tôi chia tay, tôi khóc còn anh chỉ im lặng và bước đi. Trái tim tôi chết lặng từ đó. Cho dù nhiều người tán tỉnh nhưng tôi cũng không hé mở ra để đón chào ai và cho đến tận bây giờ cũng thế.

Nhìn vào gương, trên đôi mắt tôi đã có nhiều vết nhăn nhỏ. Cũng tại lâu rồi tôi không chăm chút cho bản thân mà vốn dĩ nó đâu có lỗi dù thân chủ của nó vô tình.

Đứa em gái tôi năm nay nó cũng ra trường. Nó học kinh tế nên rất năng động và hoạt bát, thích kinh doanh. Lúc nào nó cũng bảo với tôi sẽ quyết tâm học thật giỏi để ra trường kiếm thật nhiều tiền.

Nhiều lúc, nó quay sang nói với tôi: “Em sẽ không giống chị đâu. Em sẽ không về cái mảnh đất nghèo nàn này mà ở lại thành phố xin việc. Chị lúc nào cũng âm thầm, cái nghề viết báo nghèo hoài thôi chị ơi!”.

Nó ra trường với tấm bằng cử nhân loại giỏi và được một công ty chứng khoán của nước ngoài mời về làm việc tại thành phố. Tôi mừng cho nó, giỏi giang nên được thăng tiến nhanh. Làm việc một năm, nó điện về khoe với tôi rằng nó đã có người yêu và tuần sau sẽ dẫn về ra mắt gia đình.

Tôi chỉ cười và hỏi thăm qua loa tình hình nó sống thế nào thì nó bảo: “Ok, mà chị già cũng lo tìm chồng đi chứ, định ở giá suốt đời à?”

***

Làm việc xong ở tòa soạn, tôi phóng xe thẳng ra chợ mua thức ăn vì hôm nay em gái tôi và bạn trai của nó về quê chơi. Tôi loay hoay chưa biết chọn mua gì thì sực nhớ đến món canh khổ qua nhồi thịt. Đâylà món ăn xa xỉ thời sinh viên và cũng là món khoái khẩu, sở thích đặc biệt của anh ngày đó.

Chọn đồ xong, tôi chạy xe về nhà và gọi điện cho nhỏ em xem nó về gần đến nhà chưa. Cả nhà tôi ai cũng háo hức chờ em tôi và bạn trai của nó. Thức ăn đã bày cả ra bàn, tôi tranh thủ đi rửa mặt mũi cho sạch sẽ và xuống bếp bắt đầu nấu canh cho nóng.

“Con về rồi, giới thiệu với bố mẹ, đây là anh Lâm, bạn trai của con. Anh ấy là kiến trúc sư” - Tôi văng vẳng nghe nhỏ em giới thiệu mà có chút run run trong người, không thể có sự trùng hợp như vậy dược.

Rồi tôi bưng canh khổ qua lên, vừa đi tôi vừa nói: “Canh khổ qua nhồi thịt dặc biệt đến rồi đây, mời cả nhà ăn”. Tôi điếng hồn và choáng váng khi nhìn thấy anh, người đàn ông của thời sinh viên, tình yêu thơ dại đầu tiên của tôi. Tôi như chết lặng và lúng túng mà nghẹn đắng cả cổ họng.

Đặt tô canh xuống bàn rồi tôi cúi mặt xuống bàn không biết nói sao. Lâm nhìn tôi như tỏ ra xa lạ, vô tình như chưa hề quen biết.

“Em chào chị, em là Lâm, người yêu của Hoa, rất vui khi được biết chị”.

Tôi choáng váng khi nghe những lời giới thiệu đó, mắt tự nhiên ngấn lệ và có chút se cay. Tôi chạy vào phòng vệ sinh để bình tĩnh lại.

Trời ơi, sao cuộc đời lại thích trêu ngươi người khác. Người đàn ông đó, tôi đã từng yêu nhưng không đến dược với nhau. Người đàn ông tôi đã chọn và âm thầm nhớ nhung trong tim để đến giờ vẫn chưa chịu kết hôn. Người đàn ông ấy giờ xuất hiện trước mặt tôi và sẽ là em rể của tôi...

Ở lại chơi được ba ngày, Lâm và em gái tôi trở lại thành phố. Suốt thời gian đó, tôi lấy cớ tòa soạn nhiều việc nên ở lại làm thêm nhưng cũng là muốn tránh mặt Lâm và không muốn em gái khó xử.


Tháng ngày lặng lẽ trôi đi, tôi lại bước qua tuổi ba hai. Cái tuổi mà ở quê người ta thường liệt vào danh sách gái ế. Tôi mặc kệ, không muốn quan tâm.

Nhỏ em tôi thì điện về và nói Lâm và nó đã bàn bạc tính chuyện kết hôn. Tháng sau gia đình Lâm sẽ về gặp gia đình tôi.

Tình chị duyên em. Có sự thật nào đắng cay hơn điều này nữa không? Từ hôm nay tôi sẽ quên hết nỗi nhớ người cũ trong âm thầm và sẽ sống mạnh mẽ hơn.  Tôi có nên một lần nữa nói chuyện với người đàn ông này?

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2014

Bạn trai không muốn công khai mối quan hệ với tôi

Trên Facebook anh chưa bao giờ đăng hình tôi chứ đừng nói hình tôi và anh chụp chung. Đi đâu, anh đều nói chưa có người yêu.

Hoàng không muốn công khai mỗi quan hệ với tôi

 

Chúng tôi 23 tuổi, yêu anh được 5 năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau. Trong khoảng thời gian đó có nhiều chuyện xảy ra, hạnh phúc, vui buồn, đau khổ tổn thương đều có. Nói chung chứa đủ các cung bậc cảm xúc.

Ngày quyết định là người yêu của anh, tôi đã phải vượt bao nhiêu khó khăn và rào cản: địa vị, học thức, khoảng cách về địa lý. Tôi không có gì đặc biệt hay nổi trội, còn anh thông minh, lanh lợi, có tinh thần cầu tiến cao. Bởi thế, anh đã tạo cho tôi có niềm tin, chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời.

Tình yêu ban đầu của chúng tôi cũng giống như bao người khác, thật đẹp, hạnh phúc, lãng mạn và ngọt ngào. Tình yêu lúc đó với tôi toàn thấy một màu hồng dày đặc, tôi luôn mơ mộng về “ngôi nhà và những đứa trẻ” cùng anh. Cho đến một ngày, tôi nhận ra giữa hai đứa có quá nhiều khác biệt, khó hòa hợp. Vậy mà chẳng bao giờ tôi có thể rời xa bởi trái tim thuộc về anh rồi, quá yêu anh đến mức mù quáng.

Nhiều lần, tôi và anh cùng nhau nói ra quan điểm của mình và tự hứa sẽ vun đắp, xây dựng, sửa chữa bản thân cho phù hợp nhau, nhưng nào có dễ dàng gì. Chuyện gì đến cũng đến, một ngày tôi vô tình vào Facebook của anh, được biết trong 3 năm đầu yêu nhau, anh cũng có tình cảm với người học cùng trường đại học (đã có người yêu), cô ấy cũng có một chút xao lòng với anh. Thật sự tôi rất sốc dẫu biết phải thông cảm, tin tưởng lẫn nhau.

Không giữ được bình tĩnh nên tôi đã xóa tất cả tin nhắn giữa anh và người đó nên không có bằng chứng gì để nói với anh. Rồi mọi chuyện cũng nguôi ngoai, tôi không đề cập đến nữa, trong lòng vẫn có cảm giác gì đó không yên, giống như bao cô gái khác, tôi nhận ra mình đã biết ghen. Ngày tháng về sau, với tôi toàn là nước mắt.

Tôi cố gắng lấy bằng cử nhân loại giỏi để nhanh chóng lên Sài Gòn gần anh, vậy mà anh nào hiểu, lại cho rằng tôi vào đó không phải vì yêu anh, chỉ để kiểm soát anh thôi. Anh nói vì ghen tuông vớ vẩn nên tôi như vậy. Đúng là tôi cũng ghen, sợ mất anh thật, nhưng mục đích chính tôi lên để hai đứa gần nhau, xóa đi rào cản “xa mặt cách lòng" chứ nào dám nghĩ sẽ kiểm soát anh.

Quyết định là làm, tôi đặt chân lên Sài Gòn và kiếm việc. Những ngày sống tại đất khách quê người, mỗi lần anh đi học về thường ghé qua thăm tôi tí xíu rồi về nhà. Nhưng tình yêu ngọt ngào khi xưa nay tôi không thấy nữa. Những trận cãi cứ thế diễn ra nhiều hơn khi sự đồng cảm, chia sẻ nay không còn. Với tôi, một nụ hôn, một vòng tay ôm sao xa vời quá. Ngay cả khi tôi khóc trước mặt anh, anh như người vô hình, không lau nước mắt cho tôi nữa mà ngược lại chỉ biết la mắng, trách móc tôi.

Yêu nhau mấy năm trời, ngoài những đứa bạn phổ thông lớp anh ra, không còn ai biết anh đang quen tôi. Ngay cả trên Facebook anh chưa bao giờ đăng hình tôi chứ đừng nói hình tôi và anh chụp chung. Đi đâu, anh đều nói chưa có người yêu. Chưa bao giờ anh dẫn tôi đi chung hay giới thiệu tôi với bạn bè, ngoài bạn học phổ thông. Chưa bao giờ anh dẫn tôi về nhà chơi hay giới thiệu tôi với gia đình.

Có lần hỏi vui anh khi nào cưới tôi, không biết thật hay đùa, anh bảo “Không cưới” hay “30 tuổi mới cưới, chưa có sự nghiệp ổn định thì cưới gì”. Anh bảo không thích chuyện riêng tư phơi bày trước bàn dân thiên hạ, không muốn bị nhận xét này nọ trong khi tôi biết anh vẫn chọc ghẹo những người khác. Liệu đó có phải sự thật không?

Mọi chuyện thật sự là như thế nào đây, tôi rối trí lắm, còn yêu anh rất nhiều mà không thể xa anh được. Với tôi giờ chỉ có anh, không thể yêu được ai nữa. Nếu giờ anh bỏ rơi, tôi không biết mình sẽ làm sao, cũng không dám suy nghĩ đến việc đó. Thật sự tôi rất cần lời khuyên của các bạn. Cảm ơn rất nhiều.

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

Chồng sắp cưới tìm gái để thỏa mãn nhu cầu

Tôi luôn cố hồi tưởng lại kỷ niệm 8 năm qua để tìm lý do tha thứ cho anh, vậy mà không được. Hình ảnh anh ân ái với những người con gái lạ luôn xuất hiện.

Tim tôi như vụn vỡ khi đọc dòng tin nhắn của anh khoe với bạn bè về việc đi chơi gái. Vào giây phút này, ngày cưới đã được định cũng là ngày đau đớn nhất khi phát hiện anh phản bội chỉ vì ham muốn xác thịt. Những ngày này tôi luôn cố hồi tưởng lại kỷ niệm 8 năm qua để tìm lý do có thể tha thứ cho anh, vậy mà không sao tìm được khi những dòng tin nhắn cay đắng, hình ảnh anh ân ái với những người con gái lạ luôn xuất hiện trong tâm trí tôi.

Chồng tim gái làng chơi để thỏa mãn
Chồng sắp cưới tìm gái làng chơi để thỏa mãn


Yêu nhau hơn 2 năm thì gia đình tôi ra nước ngoài, hai đứa quyết tâm chờ ngày đoàn tụ ở tuổi 19. Tôi đi được 5 tháng phát hiện anh quen người con gái khác ở Sài Gòn, mọi thứ như sụp đổ khi tôi hỏi anh chọn tôi hay chọn người đó. Anh chọn tôi, tôi đã tha thứ sau bao đau khổ và nước mắt.

Sau 2 năm sống ở nước ngoài, tôi về nước tìm anh, hai đứa đều thay đổi, trưởng thành hơn lúc trước nhiều, tôi tin tình yêu vẫn không thay đổi, hy vọng vào một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai. Một năm sau tôi lại về thăm anh cùng gia đình mình, lễ đính hôn diễn ra, thống nhất hai năm nữa tôi sẽ trở thành công dân của nước đang sinh sống, rồi sẽ trở về Việt Nam sống cùng anh bởi anh muốn ở bên ba má. Khi đó tôi có thể về thăm gia đình ở nước ngoài khi đã là công dân ở đó.

Năm ngoái tôi đã phát hiện anh đi massage mờ ám, vì không có bằng chứng nên tôi cho qua mọi chuyện. Giờ đây mọi chuyện phản bội đã được anh khoe lại với người bạn, nếu tôi không phát hiện không biết anh lừa dối tôi đến bao giờ. Nhìn lại con đường đang đi, tôi nghĩ mình nên tính cho tương lai nhiều hơn là tình yêu, vào giây phút anh phản bội cũng là lúc anh đã hủy hoại tình yêu và lòng chân thành của tôi.

Tôi không thể chấp nhận chuyện này được, thứ tình cảm liêng thiêng của vợ chồng đã không còn khi anh đi chia sẻ với người khác. Anh luôn chối là mọi chuyện không như tôi nghĩ và mong tôi tha thứ. Phần nhiều trong tôi không muốn tha thứ thêm nữa vì đã quá đau khổ rồi, nước mắt đã cạn. Tôi muốn có quyết định nào đó cho tương lai.

Tôi nên cho qua mọi chuyện và về Việt Nam sống cuộc sống như đã định để trân trọng tình yêu 8 năm qua không, hay sẽ sống cùng gia đình bên nước ngoài? Giờ tôi không có đủ sức mạnh để đưa ra quyết định vì quá đau đớn với sự phản bội này. Xin hãy giúp tôi, chân thành cảm ơn.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2014

Vợ đòi ở riêng để được thoải mái… chửi chồng


Lúc đầu tôi cứ nghĩ vợ dọa, không ngờ thấy cô ấy càng ngày càng có vẻ trầm cảm thật. Có ai đòi ra riêng chỉ vì muốn tự do mắng chồng như vợ tôi?
 
Vợ chồng tôi mới cưới chưa đầy năm. Chúng tôi sống chung với bố mẹ. Vợ tôi ngoan, còn bố mẹ thì tốt. Ông bà thương yêu con dâu, không bắt phải làm hết mọi việc nhà như những bố mẹ chồng khác.
 
Nhưng vì trước là giáo viên nên tính tình bố mẹ cũng nghieem khắc, và có quan điểm là vợ thì phải hầu hạ phục vụ chồng, không được cãi chồng, không được nói to, sẵng giọng với chồng. Những lần bà xã phê bình hay giận dỗi tôi, mẹ tôi đều góp ý với cô ấy, và cô ấy cũng đều vâng dạ nghe lời. Tôi thấy cuộc sống chung rất ổn.
 
 
 
 
Thế mà bây giờ, đùng một cái, cô ấy nằng nặc đòi thuê nhà ở riêng. Ban đầu tôi nghĩ do cô ấy stress vì vừa bị mẹ tôi mắng. Chẳng là lần đó tôi hứa cuối giờ chiều về đưa vợ đi khám nhưng vì có bạn rủ nhậu nên quên mất, gần nửa đêm mới về, vợ gọi không nghe máy. Đây là lần thứ ba trong tuần tôi nhậu khuya nên vợ tôi không kiềm chế được, to tiếng với tôi, kết quả là cô ấy bị bố mẹ tôi mắng.
 
Biết vợ giận lắm nên hôm sau cuối tuần, vợ nói muốn về ngoại chơi, tôi lập tức tháp tùng. Ai ngờ sang đó, cô ấy hùng hổ đòi ra ở riêng, lý do là cô ấy muốn tự do. Tôi không đồng ý, cuộc sống chung vẫn ổn, cô ấy cũng đâu đến nỗi mất tự do. Nhưng vợ tôi nói từ hồi làm dâu đến giờ, cô ấy ngoài mặt ra vẻ bình thường nhưng thực ra vô cùng stress vì không được phê bình, trách móc, giận dỗi hay nói xẵng một câu với chồng. “Anh thì vô tâm, đầy lỗi, em dù không thay đổi nổi anh thì được mắng mỏ vài câu cũng là cách xả stress, đằng này bố mẹ cứ canh giữ, anh hư đến mấy em cũng phải tươi cười hớn hở. Cứ thế này, em trầm cảm mất”.
 
Tôi thấy lý do xin ra ở riêng của vợ cực kỳ vô lý, chẳng thà bố mẹ tôi đối xử tệ bạc với con dâu cho cam, đằng này các cụ cũng chỉ muốn có chút nề nếp gia phong thôi. Tôi không đồng ý nên tối chủ nhật đó vợ tôi lại quay về nhà chồng. Nhưng từ hôm đó đến giờ cô ấy cứ như cái bóng, thờ ơ hờ hững, chẳng có chút sức sống nào cả, nhìn cứ như không thiết gì. Chẳng lẽ cô ấy trầm cảm thật? Có thể nào trầm cảm vì không được phép mắng chồng không?
 
Chuyên gia trả lời
 
Về chuyện vợ bạn có trầm cảm hay không, nếu không thể đưa vợ đi test ở chuyên gia tâm lý, bạn vẫn có thể so sánh những biểu hiện của cô ấy với bảng triệu chứng trầm cảm được đăng nhiều trên mang để tạm kết luận. Tuy nhiên, điều chắc chắn là cô ấy đang rất stress và không hạnh phúc.
 
Bạn sau khi lấy vợ vẫn sống ở nhà mình, làm những gì mình muốn, kể cả cư xử không đúng cũng không sao vì bố mẹ không trách bạn, lại còn không cho vợ trách bạn. Bạn thoải mái như vậy, trong khi vợ bạn thì không những phải chịu đựng sự vô tâm của chồng, mà còn bị tước cả quyền phản ứng. Hãy đặt mình vào địa vị cô ấy và tưởng tượng xem bạn sẽ stress như thế nào?
 
Không có gì vô lý khi vợ bạn muốn ra ở riêng. Vì nhu cầu được chia sẻ cảm xúc, bày tỏ thái độ của mình với chồng là chính đáng, nhưng cô ấy lại đang bị cấm đoán. Vì vậy, bạn hãy xem xét yêu cầu đó của vợ và khả năng thực hiện nó.
 
Nếu hoàn cảnh thực sự không cho phép các bạn ra riêng, bạn cần thay đổi chính mình để trở thành chỗ dựa về tình thân cho vợ, thay vì chất thêm gánh nặng tâm lý cho cô ấy như hiện nay. Hãy quan tâm đến vợ nhiều hơn, và những khi không phải với vợ, hãy mau mắn nhận lỗi thay vì để cho cô ấy phải bức xúc đến độ phát tiết ra ngoài, khiến bố mẹ bạn biết được. Nếu bố mẹ góp ý những lúc vợ bạn “mắng” chồng, hãy công khai nhận lỗi về mình, để cô ấy khỏi có cảm giác bị bắt nạt, một mình bị cả gia đình bạn chèn ép.
 
Thậm chí, những lúc vợ bực, bạn có thể chở cô ấy ra ngoài, cho cô ấy thoải mái mắng mỏ phê bình mình, xả hết tức giận để không phải phát tiết lúc có mặt bố mẹ nữa. Vợ phải vui thì mình mới vui được, đúng không?
 
Theo Hương Văn (Tiền Phong)

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

“Cô không đẻ được thì tránh sang một bên cho người khác đẻ hộ!”

Anh cũng gào lên: “Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!”. Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa…


Anh là một người chồng có thể nói là lý tưởng: không cờ bạc, rượu chè, không lăng nhăng bồ bịch và rất quan tâm, yêu thương vợ. Sáng ra anh có thể đưa vợ đi ăn sáng rồi đưa đến tận cơ quan, chiều về là xắn tay vào giúp vợ việc nhà. Chị cũng là người vợ chu toàn với gia đình nhỏ và cả gia đình lớn nhà chồng.

Mọi thứ có lẽ đã là viên mãn nếu như không có chuyện chị mãi chưa có con. Hai năm kết hôn, anh chị chờ đợi mòn mỏi nhưng chẳng có đứa con nào về với anh chị. Chị buồn phiền, lo lắng. Anh sốt ruột và cáu bẳn. Bố mẹ chồng giục giã và trách móc. Chị đi khám thì được biết mình khó có con. Để sinh con được thì là cả một quá trình chạy chữa tốn kém và mất thời gian. Chị buồn đến mất ăn mất ngủ.

Vừa biết cái tin ấy không bao lâu, chị lại đã nghe tin anh có bồ. Chị hỏi, anh chối đây đẩy. Anh bảo, anh chỉ yêu mình chị nên làm gì có chuyện tày trời như thế. Bố mẹ chồng cũng xúm vào biện minh hộ con trai. Chị cho qua, nhưng trong lòng luôn đề cao cảnh giác.



Ít thời gian sau đó, chị phát hiện anh nhắn tin qua lại với một em và nói rằng muốn em đó sinh cho một đứa con. Anh còn hứa hẹn với cô gái đó sẽ cưới cô ta làm vợ chính, rước mẹ con cô ta về và đá chị ra khỏi nhà. Chị điều tra ra, đó là một cô gái tỉnh lẻ, hoàn cảnh có lẽ cũng không được khá giả nên lời dụ hoặc của anh đối với cô ta chắc hẳn cũng đáng để suy ngẫm.

Chị đem hỏi anh thì anh tỉnh bơ: “Sao em cứ đào bới lên thế để làm gì? Em cứ để yên thì có phải vợ chồng yên ấm mà anh vẫn có con không chứ!”. Đau và uất hận lắm chứ! Trong khi chị còn đang lo chạy chữa để sinh con thì anh nỡ lòng làm như thế đấy. Và giờ thì anh nói thẳng vào mặt chị những câu tỉnh bơ và phũ phàng như vậy. Lần này chị thực sự không kiềm chế nổi nữa. Chị trách móc, lên án anh về sự vô tâm, vô trách nhiệm và bạc tình của anh với chị.

Anh cũng gào lên: “Cô không làm được thì tránh sang một bên cho người khác làm hộ! Mà cô không có khả năng có con đâu, đừng có cố!”. Chị chết lặng sau câu nói đó, đến mức cũng chẳng khóc nổi nữa.

Mấy hôm sau chị đã vô tình gặp được cô ta ở quán café cạnh công ty anh. Chị có việc đợi một đồng nghiệp và cô ta cũng đang chờ anh ở đó. Lại đúng lúc chồng chị sang, anh ta tưởng chị đang làm gì cô bé kia, nên anh xông đến chắn trước mặt cô ta như kiểu bảo vệ che chở, nói cô bé kia ra ngoài trước đi. Nhưng cô ta cố giằng tay chồng chị ra và nói: “Anh đi ra trước đi, hôm nay gặp chị ấy ở đây để em nói chuyện với chị ấy cho ra nhẽ”. Lúc đó chị cảm thấy căm chồng và cô ta vô cùng, tiện tay chị hất cả cốc cà phê nóng vừa gọi lên mặt cả 2 con người ấy.

Về nhà, bố mẹ chồng khuyên chị nên về nhà ngoại ở vài hôm cho tình hình dịu đi đã. Lúc ấy vừa chán nản và không muốn nhìn mặt anh thêm một giây phút nào nữa, chị liền xách vali về nhà ngoại. Nhưng ai ngờ được, ngay đêm hôm ấy anh dẫn em kia về và ngủ lại ngay tại phòng của vợ chồng anh chị. Còn bố chồng chị thì lập tức ra phường báo cáo rằng con dâu bỏ nhà đi.

Chị biết chuyện, hỏi bố chồng tại sao lại làm như vậy, vì trước nay thực sự chị vẫn kính trọng ông. Nhưng ông tỉnh bơ bảo: “Bạn bè anh ấy, anh ấy có quyền đưa về nhà, làm sao bố mẹ có thể cấm. Còn con chuyển đi thì đương nhiên bố phải ra phường khai báo hộ khẩu...”.  Sau khi nghe bố chồng giải thích như vậy, cộng thêm thái độ của anh, chị quyết định buông tay...

“Mình mong con thì người ta cũng mong con không kém. Là con người, ai cũng mong muốn có con để được yêu thương, ẵm bồng. Mình không thể có con với chồng thì tại sao không tạo điều kiện cho anh ta có con ở bên ngoài?” - chị đã nghĩ như thế và chị ra đi nhẹ tênh.

Từ đó đến nay đã tròn 3 năm. Chị không biết chồng cũ của mình sống như nào, có lấy cô gái đó không, 2 người họ có con với nhau chưa. Còn chị, sau hơn một năm li dị chị đã tìm được một người đàn ông thương yêu chị thật lòng. Anh là người Canada sang Việt Nam công cán, đã hơi lớn tuổi, đã từng lập gia đình trước đây và hiện tại anh đang nuôi con gái 12 tuổi.

Với sự phóng khoáng trong lối suy nghĩ của người phương Tây, anh chẳng mảy may để tâm đến chuyện “một lần đò” của chị và chị khi đến với anh cũng chẳng gặp những rắc rối của việc “mẹ ghẻ con chồng” gì hết. Khi kết thúc chuyến công cán, anh đưa chị về nước chữa bệnh và định cư luôn bên đó. Bây giờ, chị và anh đã có một thiên thần chung xinh xắn vô cùng. Chị thực sự hạnh phúc với cuộc sống hiện tại và cũng mong cho người chồng cũ của mình cũng được hạnh phúc.


Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Trăm lời hứa cưới cũng không bằng một lần dẫn về nhà

Có câu “Trăm lời hứa hẹn sẽ cưới cũng không bằng một lần dẫn về ra mắt gia đình”. Cứ nghĩ đến điều này, tôi lại cảm thấy hoang mang và buồn bã.

Tôi và anh quen nhau đã hai năm, tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã không nồng nàn nhưng lại bền lâu. Cả hai đều không phải mẫu người thích bày tỏ nên sự ngọt ngào không thể bằng những cặp đôi khác, nhưng đổi lại chúng tôi gần như không bao giờ bất hòa hay giận dỗi nhau điều gì.

Anh và tôi đều đã ra trường và đi làm nên đã có thể làm chủ việc tìm kiếm một nửa của mình, thêm vào đó cả hai cũng hợp tính nên đều có ý định hướng đến chuyện lâu dài. Ban đầu, tôi rất tin tưởng vào tình cảm của bạn trai mình, nhưng dần dần bắt đầu lấn cấn thái độ lảng tránh của anh khi nhắc đến chuyện dẫn về nhà.
Theo tôi, chuyện một chàng trai đến chơi nhà cô gái là điều hết sức bình thường, bởi muốn hẹn hò thì trước tiên phải ra mắt người lớn. Còn chuyện người con trai đưa một cô gái về nhà lại mang một ý nghĩa khác, phải là người anh ấy sẽ cưới và muốn giới thiệu với ba mẹ mình thì mới được. Chính vì vậy, dù luôn tin tưởng người yêu nhưng tôi cũng không thể ngăn được sự nghi ngờ nhen nhóm trong lòng mình.



Có lần tôi kể cho anh nghe chuyện cô bạn đồng nghiệp chuẩn bị ra mắt nhà người yêu, chủ yếu muốn nói xa nói gần thì anh bảo: “Phải khi nào cưới thì mới dẫn về chứ đưa về làm gì nhỉ?”. Nghe như vậy tôi cảm thấy rất buồn.

Lí trí tôi tự nhủ: “Hãy nhìn những gì anh ấy làm, đừng quan trọng những gì anh ấy nói”, nhưng trái tim tôi lại quá mê muội và không muốn mất anh. Chính vì vậy, dù có rất nhiều khó chịu trong lòng nhưng tôi vẫn không muốn làm lớn chuyện lên để cãi vã.

Anh hay nói tôi hãy tin anh, anh chắc chắn chỉ cưới tôi chứ không phải người con gái nào khác. Nhưng tôi vẫn rất lo lắng. Nhà anh cách chỗ chúng tôi làm việc 200km, cuối tuần nếu anh muốn chúng tôi vẫn có thể về nhà để ra mắt. Bạn tôi bảo: “Trăm lời hứa hẹn sẽ cưới cũng không bằng một lần dẫn về ra mắt gia đình”. Cứ nghĩ đến điều này, tôi lại cảm thấy hoang mang và buồn bã.

Lí trí và trái tim tôi vẫn liên tục mâu thuẫn kịch liệt, một bên mách bảo mình phải nói chuyện rõ ràng và dứt khoát, không để bản thân phải chịu đựng trong âm thầm, một bên lại vì quá yêu mà trở nên yếu đuối, sợ anh giận vì tôi không tin anh.

Cũng có lúc tôi xem thường chính mình vì quá yếu đuối và lụy tình, nhưng trong hai năm qua tình cảm của tôi vun vén đã quá nhiều để có thể dừng lại. Tuy nhiên cứ tiếp tục với trăm ngàn nghi vấn như vậy cũng mệt mỏi chẳng kém gì mất nhau.

Liệu tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với anh về cảm giác và suy nghĩ của mình, hay nên im lặng chờ đợi một thời gian nữa xem thái độ của anh ra sao?

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Quyết bỏ chồng vì lỡ mang thai với người tình

Tôi thừa nhận với chồng mối quan hệ này và đứa con trong bụng là con của người tình. Tôi gạt nước mắt sang bên, quyết làm mẹ đơn thân để được nuôi con.


Tôi và anh đến với nhau khi cả hai đã có gia đình. Anh, một người đàn ông chu đáo, mẫu mực, hiếu thảo, tài giỏi trong kinh doanh. Tôi vốn lạnh lùng, bản lĩnh, vậy mà trước anh tôi lại trở lên nhỏ bé và yếu đuối. Anh hơn tôi 20 tuổi nhưng dường như chúng tôi không có khoảng cách. Khởi đầu cho cuộc tình vụng trộm tội lỗi ấy bằng một nụ hôn vội vàng, ngắn ngủi nhưng đầy sắc màu yêu, cả anh và tôi như sống lại cảm xúc của mình, chân thành mà không vụ lợi. Tôi mơ ước sẽ sinh cho anh một thiên thần bé bỏng thừa hưởng những phẩm chất tuyệt vời của anh. Tôi bắt đầu trốn tránh trách nhiệm làm vợ, những cảm xúc với chồng trong tôi không còn nữa.

Rồi tôi phát hiện mình có thai mà chắc chắn đó không thể là của chồng. Tôi càng không dám nói với anh vì anh là người sống bằng lý trí. Ngày tôi đặt lên tay chồng đơn ly hôn cũng chính là ngày chồng phát hiện tôi ngoại tình. Nhìn sự cay đắng của một người chồng bị vợ phản bội, tôi không khỏi day dứt lương tâm, hận mình nông nổi, cạn nghĩ để rơi vào hoàn cảnh này. Tôi thừa nhận với chồng mối quan hệ này và đứa con trong bụng là con của người tình. Mẹ khóc và khuyên tôi nên bỏ đứa con ấy đi để quay về với gia đình, nhưng tôi đâu cho phép mình tước đi quyền sống của con. Tôi gạt nước mắt sang bên, quyết làm mẹ đơn thân để được nuôi con.

Khi tôi muốn sẽ tự mình chịu trách nhiệm, bước ra khỏi cuộc đời anh, để không phá đi hình ảnh vĩ đại của anh trong gia đình thì lại nhận ra giá trị của mình trong anh không nhiều như tôi tưởng. Tôi cố vớt vát hai từ "yêu thương" trong nhục nhã ê chề. Buông xuôi nỗi đau trở về thực tại, tôi sẽ lo cho con trong thế giới rộng lớn này. Tôi đi khám bác sĩ bảo thai được 8 tuần 2 ngày nhưng yếu, cần được nghỉ ngơi. Tôi gạt đi tất cả và cầu mong sự bình yên ấy đến với con.

Như mình không được chào đón ở thế giới này, con đã mãi bỏ tôi khi mới 8 tuần 6 ngày tuổi. Bác sĩ bảo do tôi quá căng thẳng nên không giữ được. Con đã đi tìm nơi có người bố, người mẹ nồng nhiệt chào đón. Tôi như người mất hồn, không muốn gặp ai và cũng chẳng thể tha thứ nổi cho mình nữa. Gieo nhân nào gặt quả ấy, "gieo gió ắt gặt bão" là câu cuối cùng anh dành cho tôi, cũng là lời nhắn tôi muốn gửi đến bạn đọc đang là người thứ ba, hay những người chồng, người vợ đang vì người thứ ba xin hãy dừng lại. Nhân quả báo ứng chẳng phải đợi lâu. Đừng để đến khi không đủ cho mình một giọt nước mắt như tôi nữa.

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2014

Anh không thể yêu em, cô gái kém xinh!

Có thằng con trai nào dám nói “không quan tâm tới chuyện ngoại hình” mà thật tâm nghĩ vậy không? 



Người ta chia tay nhau vẫn thường vì lý do: “Mình không hợp”. Anh cũng nói lời đó với em, nhưng dường như em không tin. Thực ra, chính anh cũng chẳng tin vào lý do đó. Tất cả chỉ là nguỵ biện, đúng như em nghĩ. Nhưng làm sao khi chia tay, anh có thể quăng vào mặt em câu nói thật lòng “anh không muốn yêu một cô nàng kém xinh đẹp”?

Anh cũng không biết vì sao mình lại trêu em, rồi thấy nhớ em và đồng ý yêu em trong vòng bí mật. Mỗi lần thấy những chia sẻ trên facebook của em về những đường link đại loại như “Nếu anh ấy không công khai mối quan hệ, chắc chắn anh ấy không yêu bạn thật lòng”, anh biết em muốn anh nắm tay em bước ra khỏi bóng tối. Nhưng hết lần này tới lần khác anh không làm được.

Mỗi lần nghe lũ bạn nói “mày như này kiểu gì cũng yêu phải con xấu hoắc nó mới cân” anh lại thấy bực bội. Anh không phải dạng hot boy trai đẹp nhưng có nằm mơ anh cũng không nghĩ người yêu mình trông xấu xí. Anh không nói em xấu, chỉ có điều anh vẫn không đủ can đảm hôn lên đôi môi “cuốn lô” của em. Chỉ một điểm ấy thôi mà anh thấy mất hết tự tin khi đi bên em.


Có thằng con trai nào dám nói “không quan tâm tới chuyện ngoại hình” mà thật tâm nghĩ vậy không? Anh chắc chắn là không, con trai đều nhìn vào hình thức trước khi nhìn vào trái tim em ạ. Em nhớ em từng cằn nhằn với anh về Tùng không? Em có biết tại sao dù cô bạn gái nhạt thếch như nước ốc, ăn quà như mỏ khoét, thích đi shopping hàng hiệu mà nó không muốn bỏ? Vì đơn giản thôi, nó – cũng như nhiều thằng con trai khác, cảm thấy tự hào khi đi bên cạnh một người đẹp, hào nhoáng như thế. Ừ thì mọi người lên án rằng những đứa con gái như vậy chỉ như món đồ trang sức. Nhưng ai mà không muốn mình đẹp nhờ phụ kiện, hơn nữa lại là phụ kiện biết đi?

Anh xin lỗi vì không dám nói thẳng với em. Anh ngại, mà cũng sợ làm em hụt hẫng. Anh chỉ mong em đọc được những dòng này để đừng ngã vào lưới tình của những đứa bad-boy như anh nữa. Những lời nói kiểu như “Anh yêu em không màng chuyện xấu đẹp” đều là giả dối thôi. Anh sợ em bị tổn thương, vì em là một cô gái đáng yêu và xứng đáng tìm được một người con trai xứng đáng với tình yêu của mình.

Anh vẫn nhớ những lúc em thức đêm làm đồ handmade cho anh sau cả ngày làm ca ở quán ăn. Anh vẫn cảm động khi nhìn những món quà em mua từ đồng lương đầu tiên nhận được. Chúng không đắt tiền, nhưng chứng tỏ em rất chân thành và cố gắng. Chỉ có điều, bản thân anh không vượt qua được nỗi sợ có bạn gái xấu – mà có thể thiên hạ sẽ xì xầm khi anh công khai điều này.

Có bạn gái đẹp có mài ra mà ăn được không? Dĩ nhiên là không, và anh cũng không cần một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như tiên giáng thế. Anh thích một cô gái ưa nhìn, hoặc là một cô gái có gương mặt dễ nhìn. Dẫu sao thì chuyện ngoại hình vẫn phải được đặt lên hàng đầu, sau đó mới là tính cách. Cái phim “Cô gái xấu xí” em mà cực kết ấy, nó thực sự phi lí. Và cái kết của phim em cũng thấy rồi đó, Huyền Diệu vẫn cứ phải đi niềng răng và làm đẹp mới trở nên lung linh được như thế.

Nếu em đọc được những dòng này, anh tin em sẽ hiểu và thông cảm cho anh. Mong rằng em sẽ tìm được hạnh phúc đúng với em mong muốn. Và nhớ, đừng tìm những thằng con trai hào nhoáng em nhé!

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Mòn mỏi chờ anh ly hôn vợ

Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công việc tôi lại mềm lòng.

 
Tôi không biết suy nghĩ gì đang diễn ra trong đầu mình, vì cái gì mà tôi ngu muội tới mức đau thắt vẫn cố chấp không buông. Trước khi quen anh, tôi biết anh và vợ ly thân từ lâu, con anh còn quá nhỏ, anh bảo đợi con lớn thêm chút nữa sẽ ly hôn. Đừng vội phán xét tôi sao lại dại khờ tin lời của một người đàn ông có vợ bởi tôi có lý do để tin anh, ít nhất là ngay lúc đó.


Yêu đương ai cũng trải qua những tháng năm ngọt ngào và cay đắng, hình như với những kẻ như tôi càng về sau càng cay đắng. Vợ anh không muốn ly hôn, xin anh và gia đình tha thứ, cố gắng níu kéo. Cô ấy đơn phương rút đơn, khi anh biết thì mọi chuyện đã rồi. Nhiều lần tôi khuyên anh quay về với vợ, dẫu mỗi lần khuyên là mỗi lần tôi tự khứa vào tim mình, vậy mà chỉ nhận ở anh duy nhất một câu trả lời “Ly nước đổ đi không hốt lại được. Dù có em hay không có mọi chuyện vẫn như vậy, chỉ là bây giờ chưa phải lúc”.

Nói thật lòng, ở vị trí của tôi khi nghe câu nói ấy cảm giác đầu tiên là yên tâm, coi như tôi ích kỷ vì khó khăn lắm chúng tôi mới đến được với nhau, cùng nhau nếm trải, chia sẻ từng đoạn dài trong cuộc sống. Tôi biết chúng tôi đều yêu nhau nên bắt đầu nghĩ tới việc cố gắng vì anh, thậm chí chấp nhận cả việc làm một người mẹ kế không đến nỗi tệ khi anh nói muốn giao hai cha con cho tôi.

Công việc bận rộn của anh cuốn chúng tôi về hai phía, anh ít dành thời gian cho tôi hơn, những tin nhắn cuộc gọi, lịch hẹn hò dần thưa thớt. Tôi phải cảm thông cho anh ngày càng nhiều, nhốt cái tôi của mình lại để hết lòng thương yêu anh. Tôi phải sắp xếp công việc thật tốt để dành thời gian cho anh, thường xuyên chờ đợi anh trong những cuộc hẹn, thậm chí có khi bận bịu anh quên mất cả tôi.

Rồi vợ anh bắt đầu dòm ngó tôi, không có gì ghê gớm, chỉ vu vơ vài cuộc gọi nhỡ, vài tin nhắn thăm dò. Tôi nhận ra có sự khác lạ ở anh, anh mềm lòng với vợ con, mà với anh đứa con còn hơn mạng sống. Lòng tự ái của phụ nữ là thứ ghê gớm nhất, lẽ ra tôi phải hét lên với anh một trận rồi vứt anh đi, nhưng không, tôi chỉ gặp và thẳng thắn hỏi anh nếu quay về với vợ ít nhất phải cho tôi biết, cái tôi cần là sự thật.

Anh chối, tôi lại tin. Nếu nói tôi không đau là nói dối, nếu bảo tôi không nghi ngờ, không dằn vặt, không có những đêm lang thang cắn chặt môi, không có những ngày sống như kẻ mất hồn thì càng nói dối hơn. Tôi mâu thuẫn với chính mình, khi lạnh lùng trốn tránh, lúc điên cuồng kiếm tìm. Ấy mà tôi vẫn kiên trì nắm lấy anh, nhẹ nhàng bỏ qua mỗi khi bắt gặp một vài tin nhắn đời thường nhưng hơi bất thường giữa vợ chồng anh, hay tình cờ nhìn thấy đoạn video có con anh và thấp thoáng bóng dáng người vợ trong máy anh.

Xa anh tôi quay quắt với thương nhớ, hờn ghen. Tôi nghi ngờ anh sống thế nào trong căn nhà nhỏ có vợ và con, tôi đày đọa đày mình với cái suy diễn hai chiếc giường kia có khi nào gom thành một? Anh càng bận rộn, tôi càng muốn biết anh ở đâu và làm gì. Tôi gọi cho anh ngày càng nhiều, quan tâm anh gấp nhiều lần. Tôi tự làm khổ mình bằng suy nghĩ về anh hàng ngày hàng giờ. Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công việc, cảm giác thân quen như hơi thở, tôi lại mềm lòng.

Thời gian cứ như thế trôi, tôi mỏi mòn sống. Ai đó nói với tôi hãy rời xa anh một thời gian, hãy để anh tự giải quyết rõ ràng chuyện cá nhân nếu yêu tôi thật lòng. Rồi ai đó lại bảo điều kiện của tôi quá tốt, chỉ cần buông anh ra thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, hãy suy nghĩ cho vợ anh, người ta dù lầm lỗi nhưng ít ra biết quay về và cần một mái ấm gia đình. Người ta nói nhiều lắm nhưng sao tôi dại khờ chỉ nhớ mỗi câu ngày xưa anh mệt mỏi gục đầu trên vai tôi: “Hãy hứa với anh dù có chuyện gì cũng xin em đừng bỏ anh mà đi”, tôi biết mình đang bị tổn thương, dường như không hạnh phúc.
Lam

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Lấy cô gái không yêu, liệu tôi có hạnh phúc

Bố mẹ cô ấy rất ưng và muốn gả con cho tôi ngay lần đầu tôi sang nhà ra mắt. Tôi càng cố quen, càng đi chơi với nhau nhiều càng cảm thấy sợ hãi, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể quên được người cũ.


Tôi yêu em từ khi cả hai còn học lớp 10, tình đầu trong sáng. Hai đứa yêu nhau vô tư, không phải lo lắng gì về vật chất vì nhà tôi khá giả. Gia đình hai bên đều biết nhau, bố mẹ đều ưng thuận, tôi nghĩ ra trường có công việc sẽ làm đám cưới. Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng, yêu thương quấn quýt suốt 6 năm, lúc nào cũng như mới yêu vậy.


Bẵng đi một thời gian, tôi lo học vì là năm cuối cấp, còn em đi làm thêm. Em quen người mới kém 3 tuổi, theo em kể rất đáng thương, có hoàn cảnh gia đình khốn khó. Hai tháng sau, em nói xin lỗi tôi và bảo không thể bỏ mặc cậu ta. Tôi chấp nhận chia tay.

Bản thân không phải người dễ rơi nước mắt nhưng ngày chia tay em, đi trên đường tôi đã khóc. Tôi xin nghỉ học hai tuần vì hễ nghĩ tới em là nước mắt rơi không sao kìm lại được. Tôi không hiểu vì sao lại như thế, không làm gì sai, không để em thiếu thốn thứ gì, có chăng là do tôi quá bận học mà không thể yêu chiều em như trước, vậy mà tôi đã mất em mãi mãi.

Chia tay mối tình này năm tôi 22 tuổi. Tôi chọn cách sống cô độc hơn hai năm, từ bỏ ý định đi du học thạc sĩ, mải miết đi làm để thôi nghĩ về em. Ngoài công việc chính ở văn phòng, tôi xin làm bán thời gian ở quán cà phê để bòn rút sức lực, mỗi đêm về nhà là lăn ra ngủ. Rồi tôi mở lòng mình với người con gái học chung lớp đại học ngày xưa, người thầm thích tôi nhiều năm rồi. Dù tôi nói vẫn còn yêu người cũ nhưng cô ấy vẫn chấp nhận và kiên nhẫn chờ đợi tôi thay đổi.

Tháng ngày dài, một thân một mình cô độc quá, tôi nghĩ chắc cũng đến lúc tìm cho mình một chốn đi về. Tôi chính thức quen cô ấy, chẳng bao lâu hai đứa quyết định sẽ cưới. Bố mẹ cô ấy rất ưng và muốn gả con cho tôi ngay lần đầu tôi sang nhà ra mắt. Tôi càng cố quen, càng đi chơi với nhau nhiều càng cảm thấy sợ hãi, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể quên được người cũ.

Tôi cũng biết nếu để lỡ mối duyên này có thể còn phải cô độc và đau khổ những ngày tháng dài nữa. Bạn bè nói “Thà lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu”, bố mẹ cô ấy giục cưới trong năm nay vì hai bác đã già, có mỗi cô ấy là con.

Tôi cứ khất lần khất lữa, không biết phải làm sao. Từ khi chia tay tình cũ, 3 năm rồi tôi không rung động trước bất cứ cô gái nào, chỉ mong mình được hạnh phúc và bình yên như ngày xưa mà sao khó quá. Giờ tôi nghĩ mình đối với bạn gái hiện tại rất tốt, cô ấy cũng vậy, có thể sống với nhau cả đời cũng được, nhưng đêm xuống nghĩ lại mọi chuyện sao thấy buồn quá. Liệu kết hôn với cô ấy, người con gái tôi không thật sự yêu, có thể tìm được hạnh phúc và bình yên không?





Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

Bí mật giữ tình yêu luôn bền chặt

Không có bất kỳ công thức nào cho một mối quan hệ hạnh phúc. Nó là tổng hòa của nhiều yếu tố mà có thể bạn chưa nhận ra được.

 Trong chuyện tình cảm không thể đưa ra bất kỳ một khuôn mẫu hay công thức nào để đem vào áp dụng cho từng mối quan hệ. Cũng không thể bắt người này phải dập khuôn theo người kia. Một mối quan hệ hạnh phúc khi nó là mối quan hệ bền vững và mạnh mẽ. Dưới đây là 7 bí mật tuyệt vời giúp bạn có được một mối quan hệ hạnh phúc.

Không hướng tới sự hoàn hảo

Khi bắt đầu một mối quan hệ, bạn phải hiểu rằng chẳng có mối quan hệ nào là hoàn hảo cả. Hầu hết các cặp đôi đi được tới bến bờ hạnh phúc cũng là do họ đã trải qua rất nhiều thăng trầm kể từ khi bắt đầu yêu nhau. Vì thế bạn chỉ nên mong muốn có được một mối tình tốt đẹp hơn là yêu cầu một sự hoàn hảo.

Hãy cởi mở với đối phương kể cả nó có khiến hai bạn xung đột hay đối đầu. Bởi bạn nên hiểu rằng những bất đồng đó có thể giúp hai bạn hiểu nhau hơn và giúp mối quan hệ của hai bạn phát triển. Vì vậy, đừng e dè khi phải đối diện với một cuộc tranh cãi. Điều duy nhất bạn cần làm là đưa ra biện pháp để giải quyết tranh cãi một cách nhanh chóng cũng như tạo điều kiện để hiểu hơn về đối phương của mình.




Tôn trọng lẫn nhau

Một mối quan hệ được coi là thành công khi mà cả hai cần phải biết được ý nghĩa, giá trị của nửa kia. Điều này chỉ có thể đến khi hai bạn tôn trọng lối sống, thái độ và ý kiến của nhau. Sự tôn trọng này sẽ đem lại thế cân bằng “quyền lực” trong mối quan hệ và cũng là cơ sở để giúp mỗi bạn phát triển theo cách riêng của mình.

Không so sánh

Một trong những sai lầm lớn nhất mà bạn có thể mắc phải là so sánh bạn trai của mình với người cũ hoặc so sánh mối quan hệ của hai bạn với một mối quan hệ khác. Bạn nên biết rằng mỗi người đều có một thế mạnh của mình cũng như mọi mối quan hệ đều có những vấn đề riêng của nó mà nếu không phải người trong cuộc bạn sẽ không thể hiểu được. Thật không công bằng để so sánh mối quan hệ của bạn với người khác. Bạn nên tập trung vào những gì bạn có và tìm cách để giúp nó tốt hơn. Trân trọng những điều tốt đẹp mà bạn có và cố gắng cải thiện những điều tiêu cực là việc cần thiết hơn cả.



Học cách tha thứ

Nếu bạn có khả năng để tha thứ cho bản thân và đối phương thì đó sẽ là ưu điểm giúp mối quan hệ của bạn được bền vững. Đừng để những thù hận hay những bất đồng trong quá khứ làm ảnh hưởng tới mối quan hệ hiện tại. Sự tha thứ không chỉ giúp cho bạn được bình an trong chính tâm hồn mình mà nó còn giúp bạn trở thành một con người cởi mở hơn đấy.

Nuôi dưỡng tình cảm

Nhiều khi ở trong một mối quan hệ quá lâu dễ khiến hai người cảm thầy buồn chán. Và rồi chúng ta quên mất việc phải nuôi dưỡng tình cảm hàng ngày để mối quan hệ của hai người luôn được “mạnh khỏe”. Hãy tự làm mới mối tình của bạn hay cuộc sống hôn nhân của bạn, nó là điều cần thiết để ngăn cho mối quan hệ của hai người bị đi xuống. Một chút thay đổi cũng sẽ giúp cho “biểu đồ tình cảm” của hai bạn biến thiên không chừng?



Xây dựng một tình bạn mạnh mẽ

Nếu mối quan hệ của hai bạn dựa trên một tình bạn tốt thì nó sẽ đứng vững với thời gian. Hai bạn có thể chia sẻ, giúp đỡ nhau không phải với tư cách vợ chồng mà là như hai người bạn. Điều này cũng sẻ đảm bảo rằng bạn duy trì được cảm xúc của nhau. Có một tình bạn tốt cũng sẽ giúp cho việc ghen tuông, tính sở hữu và ích kỷ được hạn chế phần nào.

Cùng nhau chia sẻ những thăng trầm trong cuộc sống

Hãy xác định hai người yêu nhau giống như cùng tham gia vào một dự án, do đó cần phải đồng lòng và hỗ trợ lẫn nhau để đạt được mục tiêu. Nói cách khác, bạn hãy chia sẻ chiến thắng cũng như là thất bại của nhau. Nên nhớ rằng chỉ cần một cái ôm hoặc một cái siết tay ân cần cũng sẽ giúp cho người ấy được an ủi và tiếp thêm sức mạnh để vượt qua những khó khăn của cuộc đời.

Thứ Hai, 10 tháng 3, 2014

Đừng kết hôn trước 30 tuổi, thật đấy!

Có một sự thật đáng buồn là xã hội ngày nay luôn hối hả trong việc tìm kiếm tình yêu. Hối hả bước vào hôn nhân trước tuổi 30, để rồi bó buộc khoảng thời gian mà ta gần như có khả năng để làm được mọi thứ vào những công việc lặp lại đến mức ngấy tận cổ: Sáng dậy đưa con đi học, đi làm, trưa về ăn cơm, chiều đón con về, tối ăn cơm xong đưa con đi học phụ đạo, vân vân và vân vân…



Vì tình thương của Chúa lòng lành, bạn có thể làm những việc đấy khi bạn 40, 50 cũng có lấy làm muộn đâu cơ chứ? Để tôi hỏi bạn vài câu: Có thật là bạn muốn làm công việc đó hàng ngày không? Có chắc là bạn muốn kết hôn không? Bạn đã tìm đúng người bạn muốn dành cả quãng đời còn lại bên người ấy không? (Vì bạn biết đấy, một ẩn dụ nhỏ thế này thôi: Ngày cưới, bạn đeo một chiếc cà vạt, được chứ? Hãy giả sử như một khi đã đeo chiếc cà vạt lên rồi, bạn sẽ phải đeo nó mãi mãi; và có thể bây giờ nó còn thon thả, nhưng 10 năm nữa nó sẽ phát phì và bắt đầu ra lệnh cho bạn. Liệu cái cà vạt có phải là một sai lầm không? Liệu bạn có hạnh phúc hơn với cái cà vạt khác không? Thôi nào, bạn biết tôi đang nói về điều gì mà.) Thực sự bạn nghĩ kết hôn khi chưa kịp đeo đuổi sự nghiệp là một ý hay? Bạn có chắc mọi suy nghĩ dẫn đến câu trả lời “có” cho những câu hỏi bên trên không đến từ những định kiến cổ hủ của bản thân, hay đơn giản là để có “tụ” với thiên hạ?

Nếu mọi câu hỏi trên là “có” và với câu cuối là “không”, thì xin chúc mừng, bạn là một người mẫu mực và dành cho cuộc sống gia đình, trên hết, bạn có thể ngừng đọc bài này rồi đấy. Còn những người dù chỉ một câu trả lời không trong bốn câu đầu, thì tôi nghĩ bài viết này sẽ dành cho bạn. Thời gian thì quả thật trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã sống trọn cả đời người, thế nên không ngoa khi nói cần tận dụng mọi khoảnh khắc.

Do đấy, 12 năm ngồi ghế học đường, 4 năm đại học, 50 năm hôn nhân có lẽ là hơi hoang phí. Riêng hai điều kia là học hành, tùy vào sự lựa chọn mỗi người, tôi không dám rút gọn. Còn 50 năm? Phải rồi, nó chính là cái cần rút gọn! Dành ra vài năm thăm thú thế giới, thời gian cho vài sở thích bình dị, ý chí và sự toàn tâm cho đam mê, v.v… Nghe cũng đâu quá tệ? Khi bạn bước qua tuổi 30 rồi, bạn sẽ nhìn cuộc đời bằng con mắt trưởng thành hơn một tẹo, trải qua thêm một ít thăng trầm, cảm nhận thêm đôi ba cảm xúc, lúc đó bạn có tự tin kết hôn hơn là 5 năm, 10 năm về trước? Còn riêng về những người đã tự tin mình đã gặp đúng người, thì chính bạn đã biết rằng hôn nhân là không cần thiết. Điều cuối cùng một tình yêu cần được chứng minh chính là hôn nhân.

 Vì một tờ giấy hôn thú rõ ràng không nói lên điều gì về tình cảm hai người dành cho nhau ngoại trừ bảo vệ hai người về mặt pháp lý và chỉ rõ ra rằng tên đứa con mang họ bố. Hôn nhân như một sự đảm bảo về an toàn rằng một trong hai người sẽ không bỏ đi nếu một sáng thức dậy, về ràng buộc mang tính trách nhiệm; trong khi bản chất của tình yêu đòi hỏi sự liều lĩnh trong việc tin tưởng người còn lại.

Tôi không bảo rằng bạn nên trì hoãn kết hôn nếu bạn không muốn, mà là dành thời gian nghĩ về những điều bạn muốn làm, những điều dù cho có điên rồ hay liều lĩnh đi nữa. Còn nếu bạn đã thực hiện xong mọi điều đó trước tuổi 30, và bạn cam đoan rằng đã tìm thấy nửa kia của mình, thì bạn vẫn còn một việc nữa. Dành cả cuộc đời còn lại bên ước mơ, đam mê, tình yêu cuối cùng của bạn.