Hiển thị các bài đăng có nhãn không tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn không tình yêu. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Lấy cô gái không yêu, liệu tôi có hạnh phúc

Bố mẹ cô ấy rất ưng và muốn gả con cho tôi ngay lần đầu tôi sang nhà ra mắt. Tôi càng cố quen, càng đi chơi với nhau nhiều càng cảm thấy sợ hãi, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể quên được người cũ.


Tôi yêu em từ khi cả hai còn học lớp 10, tình đầu trong sáng. Hai đứa yêu nhau vô tư, không phải lo lắng gì về vật chất vì nhà tôi khá giả. Gia đình hai bên đều biết nhau, bố mẹ đều ưng thuận, tôi nghĩ ra trường có công việc sẽ làm đám cưới. Chúng tôi gọi nhau là vợ chồng, yêu thương quấn quýt suốt 6 năm, lúc nào cũng như mới yêu vậy.


Bẵng đi một thời gian, tôi lo học vì là năm cuối cấp, còn em đi làm thêm. Em quen người mới kém 3 tuổi, theo em kể rất đáng thương, có hoàn cảnh gia đình khốn khó. Hai tháng sau, em nói xin lỗi tôi và bảo không thể bỏ mặc cậu ta. Tôi chấp nhận chia tay.

Bản thân không phải người dễ rơi nước mắt nhưng ngày chia tay em, đi trên đường tôi đã khóc. Tôi xin nghỉ học hai tuần vì hễ nghĩ tới em là nước mắt rơi không sao kìm lại được. Tôi không hiểu vì sao lại như thế, không làm gì sai, không để em thiếu thốn thứ gì, có chăng là do tôi quá bận học mà không thể yêu chiều em như trước, vậy mà tôi đã mất em mãi mãi.

Chia tay mối tình này năm tôi 22 tuổi. Tôi chọn cách sống cô độc hơn hai năm, từ bỏ ý định đi du học thạc sĩ, mải miết đi làm để thôi nghĩ về em. Ngoài công việc chính ở văn phòng, tôi xin làm bán thời gian ở quán cà phê để bòn rút sức lực, mỗi đêm về nhà là lăn ra ngủ. Rồi tôi mở lòng mình với người con gái học chung lớp đại học ngày xưa, người thầm thích tôi nhiều năm rồi. Dù tôi nói vẫn còn yêu người cũ nhưng cô ấy vẫn chấp nhận và kiên nhẫn chờ đợi tôi thay đổi.

Tháng ngày dài, một thân một mình cô độc quá, tôi nghĩ chắc cũng đến lúc tìm cho mình một chốn đi về. Tôi chính thức quen cô ấy, chẳng bao lâu hai đứa quyết định sẽ cưới. Bố mẹ cô ấy rất ưng và muốn gả con cho tôi ngay lần đầu tôi sang nhà ra mắt. Tôi càng cố quen, càng đi chơi với nhau nhiều càng cảm thấy sợ hãi, tôi nhận ra mình vẫn chưa thể quên được người cũ.

Tôi cũng biết nếu để lỡ mối duyên này có thể còn phải cô độc và đau khổ những ngày tháng dài nữa. Bạn bè nói “Thà lấy người yêu mình chứ đừng lấy người mình yêu”, bố mẹ cô ấy giục cưới trong năm nay vì hai bác đã già, có mỗi cô ấy là con.

Tôi cứ khất lần khất lữa, không biết phải làm sao. Từ khi chia tay tình cũ, 3 năm rồi tôi không rung động trước bất cứ cô gái nào, chỉ mong mình được hạnh phúc và bình yên như ngày xưa mà sao khó quá. Giờ tôi nghĩ mình đối với bạn gái hiện tại rất tốt, cô ấy cũng vậy, có thể sống với nhau cả đời cũng được, nhưng đêm xuống nghĩ lại mọi chuyện sao thấy buồn quá. Liệu kết hôn với cô ấy, người con gái tôi không thật sự yêu, có thể tìm được hạnh phúc và bình yên không?