Hiển thị các bài đăng có nhãn tam su. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tam su. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Thất tình ở tuổi 29

Tôi dồn hết can đảm để nhắn tin thổ lộ mặc dù biết cơ hội rất ít, rồi chợt òa khóc khi nhận được tin nhắn trả lời, bạn đã có người yêu.

Tôi không xinh nhưng cá tính, có duyên, theo như bạn bè nhận xét. Học cấp 2, cấp 3, hay lên đại học cũng có một vài bạn cùng lớp để ý nhưng vì chưa nghĩ đến chuyện yêu đương nên tôi không quan tâm lắm. Tốt nghiệp ra trường tôi mới bắt đầu yêu, 25 tuổi yêu lần đầu, mọi cảm xúc đến thật tự nhiên và mãnh liệt. Có một vài lần anh đòi hỏi nhưng tôi không cho vì tôi suy nghĩ phóng khoáng nhưng vẫn tuân theo nếp sống truyền thống.


Tôi bướng bỉnh, cái tôi lớn, không quen chia sẻ chuyện của mình cho người khác biết, kể cả người yêu. Có lẽ vậy mà mối tình đầu không đi đến đâu, hai đứa dần xa nhau trong khi tình cảm dành cho anh vẫn nhiều. Một thời gian sau khi chia tay, gia đình tôi có chuyện buồn, thời gian đó có một người bạn cũ để ý đến nhưng tôi chỉ coi như bạn bè. Những lần đi chơi về tôi đều thấy rất vui vì hai đứa thường ôn lại tuổi thơ. Tôi không suy nghĩ gì nhiều vì tình cảm chỉ dừng lại ở mức tình bạn.

Tình trạng đó diễn ra khoảng một năm, khi tôi lờ mờ nhận ra hình như tình cảm của mình có gì đó (dù tôi vẫn không thể hiện ra bên ngoài) thì cũng là lúc bạn dần tránh gặp mặt tôi. Tôi nhận ra mình thích bạn đó mất rồi. Bẵng đi một thời gian không gặp, tưởng tình cảm của mình chỉ dừng lại ở đó nhưng trong lòng tôi luôn có hình bóng bạn ấy.

Gần đây, có lần gặp lại tôi nhận ra mình đã yêu. Dò hỏi xung quanh và biết bạn chưa có người yêu, tôi quyết định phải tiến tới. Tôi thể hiện tình cảm với nỗ lực hết sức to lớn nhưng sự thể hiện đó chắc không làm bạn cảm nhận được. Rồi tôi nghĩ mình sẽ tỏ tình, gặp trực tiếp để nói lên tình cảm nhưng mấy lần gặp mặt mà không nói được gì. Tôi dồn hết can đảm để nhắn tin thổ lộ mặc dù biết cơ hội rất ít.

Đúng là khi yêu người ta hay làm những điều ngốc nghếch và trẻ con. Tôi đã òa khóc khi nhận được tin nhắn trả lời rằng bạn đã có người yêu. Tôi bị như thế này cũng đáng lắm vì không biết trân trọng tình cảm của người khác. 29 tuổi, thất tình lần đầu tiên là như vậy sao? Khi trưởng thành tình cảm không dễ đến cũng như không dễ đi, tôi vẫn còn buồn và nhớ về bạn nhiều lắm. Làm sao để tôi quên được hình bóng người đó khi trong đầu luôn nghĩ xem bạn đang ở đâu, làm gì?

Thảo

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

Nhậu say về, tôi bị vợ bắt quỳ suốt đêm ngoài sân

Tự nhiên tôi thấy nhục, là chồng mà chỉ vì chuyện không đáng lại tự hạ mình không bằng con vật. Sau này tôi còn mặt mũi nào với ba mẹ mình và nhất là đã bị nhà vợ coi thường.

Tôi biết giữa riêng tư vợ chồng, chồng nhường nhịn vợ chút xíu cũng hổng sao. Nhưng nhường là nhường sao cho đúng để vợ mình không đi quá giới hạn mà leo đầu cưỡi cổ chồng. Ba mẹ bạn đã bao giờ tát bạn vậy chưa mà bạn đứng im để vợ đánh vậy? Gặp tôi thì chỉ cần một cái là cô ta sẽ phải nhận lại gấp đôi rồi.

Tôi nói không có ý phân biệt vùng miền, con gái ngoài Bắc thua xa con gái miền Nam khoản này. Chắc là do lối sống thoáng hơn nên việc chồng nhậu nhẹt thuốc lá hay chơi về khuya rất bình thường. Ngoài ra còn một cái dở là hay được nước làm tới.


Vợ cũ của tôi cũng thế, là người Bắc vào Sài Gòn sống. Gặp tôi trai miền Nam ngọt ngào chìu chuộng nên dính duyên. Tính tôi không gia trưởng, không bao giờ phân biệt việc đàn ông và đàn bà, thuận tiện thì tôi làm. Ví dụ lúc nào vợ mắc công chuyện mà tôi rảnh thì giặt rửa nấu ăn gì tôi cũng làm được. Giặt đồ nhớp của vợ tôi cũng không ngại.


Tôi cũng không hay bắt bẻ trong lời ăn tiếng nói hằng ngày. Vợ tôi nhiều khi giỡn nhau nói trổng không là chuyện bình thường. Do chúng tôi bằng tuổi nên thỉnh thoảng gọi nhau “tớ, cậu” hoặc giỡn “mày, tao” cho thân mật. Nhiều lúc tôi chìu vợ nên vợ nói gì đều răm rắp “Dạ vợ” cho cô ấy vui.

Nhưng tôi dặn vợ là kiểu cư xử bỗ bã này chỉ là lúc riêng tư vợ chồng thôi, đừng để người ngoài chứng kiến. Ban đầu cô ấy nghe lời lắm nhưng càng sau thấy tôi càng chìu nên “ngon ăn” làm tới, đi đâu cũng muốn ra oai thị uy với chồng.

Tôi ly hôn vợ vì chuyện như sau:

Tôi nhậu 1 giờ sáng mới về. Bình thường tôi về giờ đó nhưng cùng lắm vợ chỉ cằn nhằn. Thật ra tính càm ràm này của vợ làm tôi rất bực nhưng vì là do tôi sai trước nên nhịn cho êm ấm gia đình. Nhưng hôm đó có cả chị bà con của vợ tôi vào Sài Gòn chơi nên hình như vợ tôi cảm thấy bị mất mặt nên hành động khác hẳn.

Tôi vừa thò mặt vào nhà là cô ấy la như xối nước. Tôi nửa giỡn nửa thiệt “thôi lần sau anh không về trễ nữa, có chị đến chơi mà em làm gì vậy”. Ai dè vợ tôi nổi sùng lên quát “Vì có chị đây nên tôi mới dạy anh đến nơi đến chốn, không chị về quê lại bảo tôi bất hạnh lấy phải thằng chồng rượu chè mà bó tay chịu đựng. Anh ra sân quỳ ngay cho tôi, lúc nào hết mùi rượu thì vào”.

Tôi còn nghĩ mình nghe lộn nhưng chắc do lúc đó đầu óc còn lơ mơ chưa tỉnh nên tự dưng nghe lời vợ ra sân quỳ. Thấy tôi cụp đuôi ngoan ngoãn vợ càng khoái trá càng tiếp tục lớn giọng làm oai. Chị bà con thấy vậy rất khâm phục em mình dạy chồng tốt.

Ba mẹ tôi dậy biết chuyện chạy ra ngăn nhưng vợ tôi còn la cả ba mẹ chồng. Mẹ tôi không dám to tiếng với con dâu trước mặt khách nên nhỏ nhẹ “xin” cho tôi vào vì sợ gió máy nhưng vợ tôi không chịu.

Quỳ chừng một tiếng do sương xuống lạnh nên tôi bắt đầu nhả rượu mà nhận thức được cái việc ngu ngốc mình đang làm. Tự nhiên tôi thấy nhục, là chồng mà chỉ vì chuyện không đáng lại tự hạ mình không bằng con vật. Sau này tôi còn mặt mũi nào với ba mẹ mình và nhất là đã bị nhà vợ coi thường. Đàn ông miền trong chúng tôi chỉ chịu khó chứ không chịu nhục.

Mọi chuyện đã không đến nỗi phải ly hôn nếu vợ tôi cứ tiếp tục “xài xể” chồng. Cô ấy lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tôi quỳ và bảo chị bà con sang ra gởi về cho mọi người xem. Chưa hết, cô ấy ném vào mặt tôi tờ giấy bảo viết cam đoan từ nay không được tái phạm.

Hành động đó như giọt nước tràn ly. Tôi đã định nhịn nhưng cô ấy nhất định khiến tôi phải bùng nổ. Tôi giận quá nên đứng phắt dậy xé nát tờ giấy rổi nhảy tới tát vợ liền mấy cái. Cảm giác lúc đó mới “đã” làm sao. Chỉ mấy cái tát mà tôi thấy mình như lấy lại được danh dự.

Nhân tiện nhớ lại nhiều chuyện trước đây vì do được chìu chuộng mà vợ làm tới nên tôi “tổng kết” luôn một trận tơi bời. Vợ tôi khi đó mới xổ ra bản tính mất dạy tiếp tục vồ lấy chồng. Thấy ba mẹ tôi đứng đó cô chỉ tay vào mặt họ “con trai thì hành hung vợ, bố mẹ thì trương mắt đứng nhìn, một lũ quái vật”.

Tôi ghét nhất là ai động đến ba mẹ mình. Tối đó tôi vả vào cái miệng sư tử kia mấy cái nữa rồi viết đơn ly dị, nói cô ta sáng mai cùng người chị bà con ra khỏi nhà tôi gấp, về đâu thì về.

Nguyên nhân tôi ly dị đơn giản chỉ có vậy thôi. Bạn bè và ngay cả ba mẹ tôi cũng nói tôi suy nghĩ lại đừng bộp chộp. Nhưng tôi đâu phải chỉ vì chuyện đó, trước đó vợ tôi đã nhiều lần vậy rồi nhưng do tôi nhịn nên bỏ qua.

Hơn nữa, tôi nghĩ cái gì thuộc về tính tình cũng là bản chất cả rồi, không dễ thay đổi được đâu. Nên tranh thủ lúc chưa có con cái gì thì ly dị cho khỏe.

Vợ hay không vợ cũng có gì nghiêm trọng, quan trọng là phải giữ lấy bản lĩnh và liêm sỉ của người đàn ông. Sau này có kết hôn, tôi chỉ chọn gái Nam mà lấy, ớn phụ nữ ngoài Bắc quá rồi.

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

Tháng tư hạnh phúc

Tháng tư có ngày tôi hiện hữu trên cõi đời này. Sinh nhật của đứa trẻ quê nghèo không nến, không hoa, không bánh kẹo, tôi chỉ lặng lẽ trốn mẹ chạy lên ngọn đồi sau nhà, hái một bông hoa mua cài lên mái tóc và tự ngắm mình.


Tháng tư, những ngày đầu hạ, nắng không còn hanh hao cũng không quá đỗi gay gắt. Mùa này, chắc trên triền đồi sau nhà của mẹ bắt đầu nở những chùm hoa mua đầu mùa tím ngát, màu tím trải dài theo suốt tuổi thơ tôi. Suốt một thời đầu trần chân đất, rong ruổi khắp các ngọn đồi để tìm hái về những bông hoa mua đẹp nhất, tôi yêu màu tím miên man đó, như thể nó là một phần tâm hồn tôi.



Tháng tư, những cơn mưa bất ngờ chợt đến, chợt tan như tâm hồn của nữ sinh vui buồn lẫn lộn. Cơn mưa đủ gột rửa bầu không khí tinh khiết hơn, trong lành hơn. Tôi yêu những cơn mưa đủ làm con người ta ướt át, thích cảm giác một mình đi dưới mưa ướt lem đầu tóc, để cảm thấy lòng thật nhẹ nhàng, thích cảm giác ngồi một mình trong đêm, nghe tiếng mưa rơi lách tách vào cái chậu nhỏ mẹ hứng dưới mái hiên.

Tháng tư, những vạt nắng dịu dàng chiếu sáng cả không gian nhưng không hề oi ả. Những vạt nắng đã tô điểm cho triền đồi hoa mua tím của tôi trở nên lung linh, huyền ảo hơn. Nó là tất cả tình yêu tôi dành cho mảnh đất này, mảnh đất quanh năm bão bùng nắng gió nhưng vẫn vươn lên như nụ hoa mua tím ngát đêm hè.

Tôi yêu tất cả những gì thuộc về tháng tư, hay đó là vì tôi yêu chính mình. Tháng tư có một ngày vô cùng đặc biệt, ngày tôi hiện hữu trên cõi đời này. Sinh nhật của một đứa trẻ quê nghèo không có nến, không có hoa, không có bánh kẹo, tôi chỉ lặng lẽ trốn mẹ chạy lên ngọn đồi sau nhà, hái một bông hoa mua cài lên mái tóc và tự ngắm mình. Đón sinh nhật một mình trong lặng lẽ nhưng tôi không cô đơn. Tôi không nhớ đọc được ở đâu đó hay do mình tưởng tượng ra, hoa mua chính là hiện thân của một người con gái thủy chung, dám chết vì tình yêu. Đứng giữa ngọn đồi hoa mua, tôi cảm thấy như các thiên thần đội vương miện màu tím đang mỉm cười chúc mừng sinh nhật mình.

Mẹ không thích tôi như vậy, mẹ nói con gái phải mạnh mẽ để làm chủ cuộc đời, mong manh, lãng mạn quá khó lòng lớn được, sau này lớn lên sẽ khổ. Thế rồi tôi cũng lớn, đi học rồi đi làm, bảy năm rồi tôi rời xa nơi ấy, hành trang mang theo là cả một ngọn đồi hoa mua tím biếc luôn hiện hữu trong tim mình. Những ngày về thăm quê lại không phải mùa hoa mua nở, thế nên cuộc sống có bao đổi thay thì ký ức về một màu tím xa xưa cũng không thay đổi. Tím mênh mang, mênh mang buồn, mênh mang thương nhớ.

Huyền

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014

"Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi"

Trái lại với bố mẹ tôi, gia đình anh sau khi giúp chúng tôi thì lại thẳng mặt nói rằng: "Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi". Thật sự nghe được câu nói này, tôi như rơi xuống vực thẳm.

 

Tôi và anh đã yêu nhau được 3 năm. Trong suốt thời gian này, từng cung bậc cảm xúc tình yêu đều đã trải qua, chúng tôi ở bên nhau chia sẻ mọi hạnh phúc, vui buồn và cả những hi vọng về tương lai có một gia đình nhỏ và những đứa con xinh đẹp.

Sẽ không có gì đáng nói nếu cuộc tình này kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc với sự chúc phúc của bạn bè và gia đình hai bên. Nhưng tất cả không như là mơ, sự cố gắng vun đắp suốt thời gian qua giờ chỉ như bong bóng, chỉ chờ lúc nào đó là vỡ tan.

Tết năm nay cả hai chúng tôi đều hào hứng để anh chính thức về ra mắt gia đình tôi và tôi cũng sẽ về quê anh để được giới thiệu với họ hàng. Cứ ngỡ mọi chuyện cứ êm đẹp như thế mà diễn ra. Nhưng tiếc thay cuối năm công việc kinh doanh của chúng tôi không được như ý, làm ăn thua lỗ và cả hai đứa đều phải vay tiền gia đình để trả nợ.



Khoản nợ đó không quá lớn, cả hai chúng tôi đều cùng phải góp vào gần 100 triệu để trả nợ. Nhưng hài hước ở chỗ, đối với gia đình tôi, tuy trước đó vẫn chỉ coi anh như là bạn của con gái mình và biết chúng tôi cùng làm ăn với nhau thì luôn ủng hộ. Sau khi biết chúng tôi thua lỗ, vẫn cố gắng để giúp chúng tôi hùn tiền và còn động viên "hai đứa cố gắng làm lại từ đầu rồi trả bố mẹ dần".


Tình yêu của chúng tôi chân thành biết bao, gắn bó biết bao vậy mà sau chút khó khăn này thì tôi lại bị họ dè bỉu và làm tổn thương đến vậy

Nhưng trái lại với bố mẹ tôi, gia đình anh sau khi giúp chúng tôi thì lại thẳng mặt nói rằng: "Gia đình tôi không chấp nhận cô, hai đứa chia tay đi". Thật sự nghe được câu nói này, tôi như rơi xuống vực thẳm. Tình yêu của chúng tôi chân thành biết bao, gắn bó biết bao vậy mà sau chút khó khăn này thì tôi lại bị họ dè bỉu và làm tổn thương đến vậy. Tôi đã từng cố gắng yêu quý họ và hết sức để làm vui lòng những người trong gia đình anh.

Chúng tôi đều đang sống và làm việc tại Hà Nội, cùng là dân ngoại tỉnh nhưng bố mẹ anh đã cố gắng để mua được một ngôi nhà ở Hà Nội lấy vốn cho con cháu sau này. Trước khi yêu anh, tôi không hề biết việc này, tình yêu từ thời sinh viên vốn rất vô tư, trong sáng.

Mỗi khi mẹ anh lên Hà Nội chơi, tôi dù có bận mấy vẫn cố gắng thu xếp để tối qua nói chuyện với bác và nghe những "lời căn dặn" của bác rằng "Cháu phải biết giữ mình, cháu phải học tiếp lên" (mặc dù tôi đã tốt nghiệp đại học bằng khá và có công việc ổn định).

Nói thật, nghe bác nói, tôi vẫn lắng nghe hết sức chăm chú. Nhưng những điều này hơn ai hết phải là mẹ tôi căn dặn chứ. Và tất nhiên mẹ tôi luôn dạy tôi phải biết giữ mình trước khi về nhà chồng. Rồi những lời như "Hai cháu bằng tuổi, phải đến 29, 30 tuổi mới được cưới".

Rõ ràng bác ấy cũng có con gái, thật không hiểu có bố mẹ nào để con gái yêu một mối tình tới 7-8 năm sau khi ra trường mới cưới không? Trừ phi không có điều kiện hoặc không có việc làm ổn định còn nói được. Nhưng đằng này chúng tôi đều đã đi làm và có đủ khả năng nuôi gia đình. Mặc dù là đứa con gái đoan chính, ngoan ngoãn trong mắt bố mẹ tôi, bề ngoài được đánh giá là dễ nhìn, nữ công gia chánh tôi cũng rất tự tin, tôi vẫn kiên nhẫn, chịu khó lắng nghe hết lần này đến lần khác chỉ để làm bác vui lòng.

Rồi đến gia đình chị gái của anh, vợ chồng anh chị và con trai 4 tuổi ở cùng người yêu tôi. Mỗi lần có việc nhờ đón cháu, chúng tôi đều thu xếp đi làm về sớm và ở lại trông cháu mỗi khi anh chị đi có việc. Nhưng đổi lại chưa một lần nào chị gái anh về và nói lời cảm ơn vì đã giúp trông cháu.

Mỗi lần tới nhà chơi hay được mời đến ăn tối, ít nhiều tôi đều mua hoa quả hoặc quà cho cháu bé đến làm quà, vậy mà họ cũng chẳng lần nào được cảm ơn. Tôi tự hỏi, chẳng lẽ chị coi đấy là việc đương nhiên và là trách nhiệm của tôi vì tôi yêu em trai chị? Là người trẻ lịch sự, chẳng lẽ chị kiệm lời cảm ơn đến thế?

Bạn bè bảo tôi ham giàu, ham yêu nhà Hà Nội nên bị gia đình người ta coi thường, thật chẳng đáng chút nào. Bởi gia đình tôi, bố mẹ có hai con gái, đều xác định tư tưởng "đò theo lái, gái theo chồng" nên mặc dù có đủ khả năng nhưng "bố mẹ không muốn mua nhà Hà Nội, bố mẹ để dành làm của hồi môn cho con gái tốt hơn". Tôi luôn tự ái vì mỗi khi anh ở bên tôi, bố mẹ anh có gọi thì cũng chưa bao giờ anh dám bảo anh đang đi chơi với tôi. Bởi nếu nói vậy, kiểu gì bố mẹ cũng bắt anh về bằng được.

Giờ đến bản thân anh, cái tính ghen tuông và lo lắng thái quá của anh khiến tôi mệt mỏi. Lúc ở công ty cũ, anh suốt ngày lo lắng vì phòng tôi làm chỉ mình tôi là con gái, còn toàn là các anh kỹ sư. Anh lo tôi xảy ra chuyện và đòi đưa đón tôi mọi lúc, kể cả trưa cũng phải đi ăn với anh, anh muốn tôi chuyển việc.

Để yên lòng anh, tôi nghỉ việc và chuyển công ty. Tới nơi mới, trong suốt thời gian thử việc tôi đều hết sức cố gắng làm thật tốt để mau chóng được trở thành nhân viên chính thức. Vì tính chất công việc, thi thoảng tôi phải đi công tác tỉnh một vài ngày. Đến lúc này anh cũng lại lo có chuyện xảy ra với tôi và cố gắng ngăn cản tôi đi công tác bằng mọi cách.

Mỗi khi chúng tôi gặp nhau, đi chơi, anh đều nói xỏ xiên và bằng mọi cách bắt tôi cam kết không nhận đi công tác vì anh sợ "Em đi xa thế, một mình là con gái thì sao biết có chuyện gì xảy ra". Vì yêu thích công việc, tôi dám nhận thử thách. Và cũng vì để yên lòng anh, tôi tự nhủ phải hết sức cẩn thận trong mọi việc và cố gắng làm yên lòng anh. Nhưng mãi mà anh vẫn không thể hiểu và thông cảm cho tôi.

Thật sự, đang ở giữa đường, tôi không biết phải làm thế nào, đi về đâu? Tôi vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh (Ảnh minh họa)

Đến hôm nay, mẹ gọi cho tôi và nói rằng "Hai đứa con không thể đến được với nhau đâu. Mẹ đi xem cho con, người ra nói rằng sớm muộn gì hai đứa cũng chia tay. Vậy nên con hãy suy nghĩ mà chấm dứt cho sớm đi. Giờ 26 tuổi rồi, đừng để lỡ dở vì chuyện không thành".

Thật sự, đang ở giữa đường, tôi không biết phải làm thế nào, đi về đâu? Tôi vẫn còn rất nhiều tình cảm với anh. Anh là người yêu đầu của tôi, mặc dù anh lo lắng thái quá nhưng mọi mặt khác anh đều rất tốt với tôi. Nhưng gia đình anh như thế, giờ thì bố mẹ tôi cũng không còn coi anh như trước nữa.

Anh thì nói với tôi: "Chỉ cần chúng ta còn yêu nhau, anh không sợ không nuôi nổi gia đình anh. Sau này em sống với anh chứ không sống cùng gia đình anh". Nhưng liệu mọi chuyện có đơn giản đến thế? Chỉ cần biết đến anh là đủ, có thể không gặp mặt bố mẹ anh được không? Tôi biết, hạnh phúc sẽ không được trọn vẹn nếu không có được sự chúc phúc của cả hai gia đình. Giờ tôi nên phải làm thế nào?

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Tôi và chị vợ vẫn lén lút gặp nhau ngày một nhiều hơn

Tôi và chị vợ đã vượt qua giới hạn chị em. Tôi không muốn xa vợ con tôi và cũng không muốn chấm dứt quan hệ với chị vợ vì tôi thấy sung sướng khi ở bên chị ấy.


Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê yên tĩnh. Tôi là con thứ trong gia đình nhưng may mắn hơn các anh chị em tôi vì được ba mẹ cho học hành đến nơi đến chốn.

Khi tốt nghiệp đại học, tôi có quen và yêu cô bạn cùng khoá. Chúng tôi yêu nhau được 3 tháng thì tiến đến hôn nhân. Gia đình bên vợ tôi sinh được 6 người con (1 trai, 5 gái). Vợ tôi là con út trong gia đình cho nên sau khi kết hôn ba mẹ vợ cho chúng tôi về ở chung cho vui nhà vui cửa (Anh chị của vợ tôi đều có gia đình và ở riêng nơi khác).

Hàng ngày tôi đi làm còn vợ tôi thì chưa tìm được việc nên ở nhà phụ buôn bán với ba mẹ vợ. Kết hôn được khoảng 4 tháng thì nhà vợ tôi có giỗ cụ ngoại. Thế nên ba vợ kêu tôi nghỉ làm một ngày để ở nhà làm cỗ và phụ ông tiếp khách. Nghe lời ba vợ, tôi cũng xin nghỉ làm.

Gia đình bên vợ tôi sinh được 6 người con. Vợ tôi là con út trong gia đình cho nên sau khi kết hôn ba mẹ vợ cho chúng tôi về ở chung cho vui nhà vui cửa

Và lễ giỗ diễn ra theo đúng kế hoạch. Trong quá trình tiếp khách, tôi có hơi uống quá chén bởi là rể mới trong nhà nên tôi phải uống rượu với anh em họ hàng thân thích bên nhà vợ. Do uống rượu nhiều nên tôi thấy hơi chóng mặt.

Biết mình có thể say nên tôi đã đi lên lầu vào phòng của vợ chồng tôi để ngủ. Khi tôi vừa chợp mắt độ khoảng 5 phút thì có 1 người phụ nữ lại gần tôi.

Nói thực lúc đầu tôi cứ ngỡ là vợ nên tôi để im. Một lúc sau tôi thấy hơi là lạ. Bởi tuy đã say nhưng tôi cảm thấy rất khác thường vì thường ngày vợ tôi làm tình rất nhẹ nhàng. Còn lần này tôi thấy hơi đau nên mở mắt ra.

Hóa ra người phụ nữ đó không phải vợ tôi mà chính là chị vợ tôi. Nhìn vẻ ngượng ngùng của chị, tôi mới hỏi: "Chị làm vậy không sợ anh ba buồn à?". Chị lại gần tôi và nói anh ba đã bị bệnh liệt dương khoảng 1 năm nay rồi. Chị đã đưa anh ấy đi điều trị nhưng không thấy có kết quả khả quan. Giờ chị thấy cô đơn lắm.

Nói xong nước mắt chị cứ thế tuôn chảy. Tôi thấy vậy nên lại gần định an ủi chị. Thật bất ngờ chị ôm tôi thật chặt, hôn môi tôi tới tấp. Chị đè tôi lên giường và nói nhỏ vào tai tôi: "Hãy cho chị hưởng thụ một lần thôi".

Khi nghe vậy, chẳng hiểu sao bỗng dưng tôi nằm im để cho chị làm gì thì làm. Khi mọi việc đã xong chị vội vã mặc đồ vào. Ra đến cửa phòng chị ngoái lại nhìn tôi với nụ cười đầy mãn nguyện.

Lúc chị đã đi ra khỏi phòng, tôi nghĩ thầm trong bụng chị là người phụ nữ làm tình thật xuất sắc. Cứ thế, tôi ao ước sau này vẫn còn cơ hội gần gũi với chị...

Khoảng một tuần sau, lúc đang nghỉ trưa ở cơ quan thì điện thoại của tôi reo lên. Thì ra đó là số của chị ấy. Và tôi đã bắt máy rồi hỏi có gì không chị. Chị hẹn tôi đến nhà nghỉ cách cơ quan tôi 2 km để tâm sự.

Khi tôi đến, chị đã ở sẵn trong phòng. Trên người chị lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm mà thôi. Và chúng tôi đã làm chuyện ấy lần thứ 2

Khi tôi đến, chị đã ở sẵn trong phòng. Trên người chị lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm mà thôi. Và chúng tôi đã làm chuyện ấy lần thứ 2.

Cứ như thế, chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều và tôi cũng yêu chị mất rồi. Nhưng càng gần gũi với chị, tôi càng thấy có cảm giác tội lỗi với vợ, với bố mẹ vợ, với chị vợ.

Bây giờ trong tôi rất mâu thuẫn. Tôi không muốn mất chị vợ cũng không muốn mất vợ. Tôi cũng biết, xét về đạo lý thì quan hệ của tôi với chị là không thể chấp nhận được. Nhưng tôi không thể dừng lại được mối quan hệ này. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi phải làm thế nào đây?

Hùng

“Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là biết đã mất rồi”

“Mày đừng dại mà rước nó. Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là tao biết đã mất rồi”, giọng mẹ anh hét lớn, như đang cố tình cho tôi nghe thấy càng khiến trái tim tôi đau đớn.


Tôi quen anh vào một ngày mưa đầu tháng 8. Đó là một buổi sáng cuối tuần tôi thong dong đạp xe lên phố tìm mua sách. Khi đó, tôi còn là cô sinh viên tỉnh lẻ ngơ ngác giữa chốn phồn hoa đô thị. Phút tình cờ quen anh là lúc chúng tôi cùng với tay lấy một cuốn sách cùng ưa thích.

Tôi là sinh viên trường báo năm 3 còn anh là chàng học viên an ninh đang kỳ thực tập. Cùng sở thích, cùng mối quan tâm, cả hai cứ vậy đứng say sưa chuyện trò về một chủ đề mà quên mất những ánh mắt nhìn ngó xung quanh.

Chúng tôi lấy số nhau và bắt đầu liên lạc từ đó. Biết tôi còn đang đi học nên anh chỉ đến chơi vào những ngày cuối tuần. Anh cũng tất bật mối lo làm đề tài tốt nghiệp… Cứ thế suốt hai năm liền, chúng tôi chỉ dừng lại ở mối quan hệ anh em, bạn bè dù trong lòng đều đã có những cảm xúc thầm kín.
Tình yêu đầu đời khiến tôi ngập tràn trong hạnh phúc.




Đến lúc tôi tốt nghiệp ra trường và vào làm ở một đài truyền hình có tiếng ở Hà Nội, anh đã công tác ổn định 2 năm. Chúng tôi bắt đầu mạnh dạn hơn, tiến xa hơn mối quan hệ. Những buổi hẹn hò, những cuộc nói chuyện “hợp gu” đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Rồi một ngày, anh tỏ tình với tôi. Có lẽ đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc tình đầy nước mắt mà tôi, một cô gái mới yêu lần đầu được nếm trải.

Cũng như bao cặp đôi uyên ương khác, yêu đương luôn gắn liền với những phút giây ghen tuông, cãi vã. Vì công việc phóng viên bắt buộc tôi phải thường xuyên gặp, phỏng vấn người này người nọ, những tấm hình vô tư chụp cùng các vị quan chức, giám đốc đưa lên mạng khiến anh khó chịu, trách mắng tôi. Anh bảo tôi thay đổi, chạy theo ánh hào quang của quyền lực và đồng tiền. Những lúc đó, tôi cứ nghĩ vì anh yêu tôi, anh mới ghen nên lại càng vui và cứ đà tiến tới.

Từ lúc tôi ra trường đi làm, anh thường xuyên tỏ thái độ lo sợ mỗi khi tôi phải đi tác nghiệp. Hết ghen bóng gió với đồng nghiệp đến những nhân vật mà tôi phỏng vấn. Càng về sau anh càng tỏ thái độ muốn chiếm đoạt tôi…

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi đã dâng hiến sự trong trắng của mình cho anh vào một ngày anh viện cớ nhà xa và muốn ở lại với tôi. Sau những cuộc chuyện trò, đùa giỡn của đôi lứa yêu nhau, anh ôm tôi vào lòng và tỏ ý muốn làm “chuyện ấy”. Tôi cố gượng lại: “Để sau này mình cưới nhau đã anh à”. Nhưng anh bảo, anh không muốn mất tôi và suy nghĩ của mọi người bây giờ đã khác xưa rồi… Thế rồi, vì tò mò, vì thèm khát nhục dục mà cả hai đều cố kìm nén bấy lâu, chúng tôi đã quên hết tất cả và dâng hiến cho nhau.

Những lần gặp gỡ sau đó, anh đều nán lại và đòi hỏi, tôi cũng không ngần ngại như lúc ban đầu. Nhưng tôi đâu biết rằng, đó cũng chính là lý do khiến cuộc đời tôi rơi vào những đau khổ sau này.

Sau một năm đi làm, anh quyết định dẫn tôi về ra mắt gia đình. Anh là người gốc Hà Nội còn tôi là một cô gái tỉnh lẻ. Ngay từ lần đầu gặp mặt, biết được tôi là “gái quê”, mẹ anh đã tỏ thái độ không vừa lòng.

Sau đó, mẹ tôi gọi điện ra bảo có người ở Hà Nội về nhà mình chơi, tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra mẹ anh không hề đơn giản như tôi nghĩ. Bà đã âm thầm điều tra lai lịch của tôi, tìm về tận nhà tôi để xem xét gia cảnh. Dù tôi cũng được sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố tôi là giáo viên về hưu, mẹ tôi ở nhà làm nội trợ nhưng gia cảnh nhà tôi lại nghèo túng. Từ lúc bố tôi bệnh nặng về hưu sớm, một mình mẹ tôi cáng đáng nuôi 3 anh em tôi ăn học, em út của tôi vẫn đang học đại học năm cuối.

Kể từ sau hôm đó, mỗi lần đến chơi tôi thấy mẹ anh tỏ thái độ phản đối ra mặt. Lúc thì bà bảo, nhà tôi nghèo quá, không môn đăng hộ đối với nhà anh, lúc bà chê “con gái con đứa người gầy như que tăm thế kia làm sao sinh nở được”.

Đỉnh điểm, cuối tuần vừa rồi, tôi và anh quyết định đi tìm mua quà tặng mẹ anh ngày 8/3. Vừa vào đến nhà, tôi định xắn tay chạy xuống bếp nấu ăn thì bị bà hất tay đuổi đi. Sau bữa cơm, bà gọi anh vào phòng quát lớn như cố tình muốn tôi nghe thấy: “Mày đừng dại mà rước nó. Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là tao biết đã mất rồi. Tưởng nó là gái ngoan thì tao còn châm chước. Đã nghèo còn hư hỏng. Đũa mốc còn đòi chòi mâm son…”

Tôi đau đớn không cầm được nước mắt vội lấy túi đồ chạy đi mặc lời can ngăn của bố anh, mặc anh và mẹ cãi nhau trong phòng. Tôi tiếc đời mình đánh mất cái “trinh trắng ngàn vàng” như mẹ anh bảo vì cho chính con trai bà, tôi hận mình ngu dốt không giữ bản thân để rồi đau khổ như thế này.

Sau đó, anh liên tục gọi điện và tìm đến chỗ tôi ở nhưng tôi đều tránh mặt. Tôi sợ lại tiếp tục ngã vào vòng tay anh, lại không thể dứt bỏ được mối tình đau khổ này.

Gọi điện về tỉ tê với mẹ trong nước mắt, mẹ tôi xót xa can ngăn, khuyên bảo tôi không nên tiếp tục cuộc tình này nữa. Mẹ bảo có lấy anh rồi cuộc đời tôi cũng sẽ chìm trong đau khổ, tủi cực với mẹ anh. Thế nhưng tôi vẫn còn yêu anh và cái quan trong nhất, cái “ngàn vàng” ấy tôi đã đánh mất đi rồi thì làm sao lấy lại được, làm sao tôi có thể bắt đầu một cuộc tình mới và can đảm xây dựng gia đình với người khác. Thực sự lúc này, tôi rất đau đớn và không biết nên như thế nào đây.

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Chết khiếp với những bà vợ khỏa thân ăn vạ chồng

Chị Huyền cứ thế xé quần áo đang mặc trên người, khỏa thân vùng vằng vò đầu dứt tóc, khóc lóc, lảm nhảm để buộc chồng phải xuống nước năn nỉ xin lỗi dù anh không sai.




Chung sống với vợ đã được ngót nghét 5 năm, anh Tuấn ở Giảng Võ – Hà Nội, sẽ không có điều gì phàn nàn, chê trách vợ nếu chị Huyền – vợ anh, không có thói quen cứ dỗi chồng là lột quần áo, khỏa thân ăn vạ. Anh Tuấn cho biết kiểu ăn vạ của chị Huyền nhiều khi khiến anh điên tiết vì “chuyện nhỏ như hạt cát” cũng bị chị Huyền phóng đại, nói quá để gây sự. Rồi chỉ đợi chồng phản ứng là chị như hóa khùng, lấy rượu tu ừng ực. Sau đó không biết trời đất là gì, chị Huyền cứ thế xé quần áo đang mặc trên người, vùng vằng vò đầu dứt tóc, khóc lóc, lảm nhảm để buộc chồng phải xuống nước năn nỉ xin lỗi dù anh không sai.

Do là nhân viên kế toán, công việc đặc thù, cuối tháng, cuối năm phải làm thêm giờ, về nhà muộn. Đó cũng là lý do khiến anh quanh năm phải chứng kiến tình trạng “người đàn bà điên” của mình vất vưởng, loạng choạng khóc, cười đi trong nhà, cơ thể không một mảnh vải, chờ chồng về để gây sự.

Biết tính khí của vợ, anh Tuấn càng không dám la cà quán bia nhậu cùng bạn bè. Thế nhưng thứ bảy hay chủ nhật, ngoan ngoãn ở nhà phục vụ vợ anh cũng bị vợ kiếm cớ vì những chuyện không đâu. Anh cho cho biết: “Ừ thì vợ chồng chia sẻ, đỡ đần, tôi cứ nhanh tay làm những việc có thể làm. Tuy nhiên nhiều khi tôi là đàn ông đâu phải việc gì cũng gọn lẹ và biết làm. Cô ấy sai khiến tôi như bà chủ sai nô tì. Vợ chồng bình đẳng, tranh luận thoải mái nhưng cái kiểu mượn rượu nhằm nổi điên để ‘giáo dục’ chồng cho dễ thì chắc chỉ có cô ấy là duy nhất”.

Cũng giống với hoàn cảnh của anh Tuấn là anh Dũng (Việt Trì – Phú Thọ). Anh cho biết ba năm “chiến sự” với vợ liên miên cũng là ba năm anh mệt mỏi. Chị Vân – vợ anh Dũng là người đàn bà thường xuyên thích “ăn thua” với người khác bằng chiêu trò lột đồ. Chị không ngại ngần tồng ngồng trước mặt bàn dân thiên hạ khi đang hăng máu cãi nhau với hàng xóm hoặc bạn buôn bán của mình. “Hàng xóm ngán ngẩm và tôi cũng phát sợ vì cô ấy. Không cần biết đúng sai, phải trái là gì, hễ ai đụng đến là cô ấy miệng chửi rủa thô thiển, tay lột đồ ném tung vào mặt người ta. Thói ăn vạ thô tục đó khiến người ta rùng mình, không thèm chấp, bỏ đi thế nhưng cô ấy lại đắc thắng rồi mang về áp dụng với cả chồng” – anh Dũng nói.

Lần nào cũng như lần nào vợ chồng tranh cãi, kết thúc đều là chị lột đồ, chửi chồng như tát nước còn anh phải vùng vằng ôm cơn giận đi ra ngoài. “Sống với nhau bao nhiêu năm chịu đựng chừng ấy thời khắc. Có hôm tỉnh dậy ở ghế sofa tôi cứ mong những điều mình trải qua ngày hôm trước và cô vợ thô thiển kia chỉ là cơn ác mộng chứ không phải thật. Nhưng đúng là bi kịch cho cuộc đời tôi khi đó lại là sự thật” – anh Dũng than vãn.


Nhớ lại cuộc hôn nhân như cực hình của mình, anh Việt (Hà Đông – Hà Nội) không nén được tiếng thở dài. Anh tâm sự, trải qua những ngày tháng mệt mỏi cuối cùng anh cũng được thở phào nhẹ nhõm khi ý nguyện ly hôn của anh đã giải quyết xong. Trong chuyện ly hôn với vợ, anh Việt chia sẻ rằng phần lỗi thuộc về cả hai. Anh thì nóng tính, cái tôi quá lớn. Còn vợ anh thì thái quá, mỗi lần vợ chồng va chạm thì chửi rủa, bới móc cả tông ti họ hàng lên chửi. Lối sống quá khác biệt, không ngày nào là không cãi vã. Hôn nhân chưa có ràng buộc về con cái, bất mãn về nhau nên anh Việt quyết định đề đạt ý kiến ly hôn. Anh kể, mọi thỏa thuận được cả hai giải quyết xong xuôi thì đột nhiên vợ anh thay đổi.

“Đột nhiên không hiểu cô ấy nghĩ ngợi hay ai đó xui khiến mà đột ngột thay đổi. Cô ấy quay sang năn nỉ tôi rằng sẽ thay đổi, cô ấy còn yêu tôi, cô ấy sẽ nhường nhịn. Tuy nhiên tôi không muốn cả tôi và cô ấy tốn thêm thời gian vào cuộc hôn nhân đã vỡ vụn vì không còn tình cảm. Vì thế tôi rứt khoát” – anh Việt nói.

Năn nỉ anh chán không được, vợ anh Việt quay sang “khủng bố” chồng. “Cô ấy tuyên bố rằng tôi không dễ dàng tự do để đi lấy người khác như thế được đâu. Sau đó ngày nào cũng như ngày nào cô ấy cứ chiều tối là vờ điên, lột quần áo trần chuồng, gào thét để hàng xóm đàm tiếu về tôi. Ban đầu thì tôi cũng nghĩ cô ấy vì uất ức nên hóa điên. Nhưng sau đó thì phát hiện được cô ấy chỉ giả vờ để ăn vạ và khiến tôi không thể ly hôn. Cô ấy cho rằng làm như thế thì níu kéo được cuộc hôn nhân của chúng tôi vì nghĩ tôi sợ mang tiếng nên sẽ chấp nhận" - anh Việt nói.

Khi biết được vợ giở mánh ăn vạ mình, anh Việt phải đơn phương nộp đơn ra tòa. Với anh, "dù sao thoát được những cơn “ăn vạ” của vợ tôi là một trong những ám ảnh" - anh Việt thật thà nói.