Thứ Ba, 17 tháng 6, 2014

Tagged Under: ,

"Chẳng lẽ tao lại không dạy được mày à?"

Share

Yêu nhau được một năm, tính tình của nhau cả hai đều hiểu rõ. anh nóng tính, hay gắt gỏng, nhưng chưa bao giờ anh dơ tay đánh em dù chỉ một cái, vậy mà ngày hôm ấy em đã hứng đủ những cái tát, đánh, đấm của anh trên người.


Chào các độc giả mục Tâm sự!

Đọc tâm sự "Lấy chồng, gánh nợ cho chồng, tôi vẫn bị nhà chồng coi thường" của chị T.H mà em lại nghĩ tới sự việc vừa xảy ra với mình.

Em vừa tròn 18 tuổi, đáng ra ở lứa tuổi này, em vẫn còn mải rong chơi, vui đùa cùng bạn bè, trải qua một vài mối tình học trò sến sẩm. Thế nhưng khác với những bạn đồng trang lứa, em thích người lớn tuổi, thích một mối quan hệ lâu dài, đủ vững vàng, biết được điểm kết chứ không mịt mờ.

Em yêu và xác định lấy anh - người hơn em 4 tuổi. Em thích sự chín chắn, không rượu chè, cờ bạc, nghiêm túc ở anh, thích tất cả mọi thứ trong con người ấy. Anh ấy cũng yêu em, rất thương em, chúng em cũng có những dự định cho tương lai mà ở đó, chắc chắn có hình bóng của cả hai đứa trên con đường.

Yêu nhau được một năm, mọi thứ đối với chúng em vẫn đẹp, người yêu em đang học nốt năm cuối đại học, em chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hai đứa vẫn thường lôi nhau đi chơi đây đó cho thoải mái. Em thuộc tuýp người nóng tính, mồm miệng nhanh hơn đầu óc. Anh hiền nhưng cục tính, trong hai đứa em, nếu không có người chịu nhún nhường thì chắc chả duy trì được đến ngày này, vậy nên em là người cố gắng nền nã hơn, nhún nhường mỗi khi hai đứa có chuyện.

Song sức chịu đựng của con người ta đôi khi cũng có giới hạn. Anh thì ngày càng hay gắt gỏng, em nhịn nhiều, không được nói ra những gì mình bức xúc nên tâm trạng càng không vui. Dần dần, hai đứa quen với việc cãi nhau như cơm bữa, chả ai nhường ai lấy nửa lời. Nhưng dù có cãi nhau to đến mức nào đi chăng nữa, chưa bao giờ em nghĩ là anh sẽ đánh em, ấy vậy mà suy nghĩ của em hoàn toàn nhầm lẫn.

Hôm đó, em và anh quyết định đi chơi, trời nóng, em muốn mặc quần ngắn để đi thì anh không đồng ý. Anh bảo "Nếu mặc quần đấy thì ở nhà khỏi đi". Em phụng phịu ăn vạ nhưng chẳng ăn thua, hai đứa quay ra dỗi nhau. Một lúc sau, thấy anh không đả động gì, em mới hỏi: "Thế không đi à?", anh quát: "Không".



Em mới hỏi: "Anh sao thế, rồi em thay quần ở đây được chưa?" nhưng anh vẫn không đi, em vẫn đứng dùng dằng thì anh bảo "Im đi". Bản tính được nuông chiều sẵn nên em cũng không ngần ngại mà nói "Không im" .

Ngay lập tức bàn tay ấy giáng thẳng vào má em. Em ôm mặt rồi đánh lại vào vai anh. Vậy mà ngay sau đó, anh giơ tay đánh, tát thẳng vào hai bên má, đầu, thậm chí còn đánh vào gáy em. Em ngạc nhiên đến thẫn thờ vì người mà mình yêu thương đánh mình như đánh nhau với kẻ thù. Vừa khóc em vừa gào ầm lên: "Thằng hèn, thằng khốn nạn...". Anh lại lao lên đánh em, vừa đánh anh vừa gào lên: "Chẳng lẽ tao lại không dạy được mày à?".

Người yêu em không phải người vũ phu - đó là điều chắc chắn em cam đoan. Nhưng có lúc anh rất nóng tính, đôi lúc lại hiền như bụt, rất chiều chuộng em. Chính vì vậy mà sự việc ấy xảy ra làm em ngạc nhiên đến thẫn thờ sau đó chuyển dần sang thất vọng. Thất vọng vì không ngờ người mình yêu thương lại đối xử như vậy với mình.

Đến tối hôm đó, thấy em ngồi khóc thút thít trong góc phòng, anh đi tới ôm em rồi nói xin lỗi. Anh bảo lúc ấy anh nóng quá, không suy nghĩ gì cả, cũng tại em cứ gân cổ lên cãi làm anh lại càng thêm bực. Anh bảo anh xót lắm, anh hứa từ giờ sẽ không bao giờ lặp lại việc ấy một lần nào nữa. Em cho qua mọi chuyện, nhưng trong lòng em khẳng định nếu chuyện như này xảy ra một lần nữa thì sẽ không bao giờ có hai từ tha thứ nào xuất hiện thêm.

Em dặn lòng coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra. Ngoài mặt hai đứa vẫn như bình thường nhưng trong lòng em lại không thể quên được chuyện hôm ấy. Vết thương ngoài da rồi cũng sẽ lành, nhưng vết thương lòng thì ai chữa cho đây. Em vẫn còn rất yêu anh, anh cũng không phải là người vũ phu, dùng hành động thay cho lời nói.

Nhưng ai cũng bảo, giờ mới yêu mà đã thế, sau này cưới về thì sẽ thế nào khiến em muốn quên cũng chẳng quên được mà trong lòng lại càng thêm hoang mang. Em phải làm thế nào với bạn trai đây?