Hiển thị các bài đăng có nhãn quan he. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn quan he. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

Tôi và chị vợ vẫn lén lút gặp nhau ngày một nhiều hơn

Tôi và chị vợ đã vượt qua giới hạn chị em. Tôi không muốn xa vợ con tôi và cũng không muốn chấm dứt quan hệ với chị vợ vì tôi thấy sung sướng khi ở bên chị ấy.


Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê yên tĩnh. Tôi là con thứ trong gia đình nhưng may mắn hơn các anh chị em tôi vì được ba mẹ cho học hành đến nơi đến chốn.

Khi tốt nghiệp đại học, tôi có quen và yêu cô bạn cùng khoá. Chúng tôi yêu nhau được 3 tháng thì tiến đến hôn nhân. Gia đình bên vợ tôi sinh được 6 người con (1 trai, 5 gái). Vợ tôi là con út trong gia đình cho nên sau khi kết hôn ba mẹ vợ cho chúng tôi về ở chung cho vui nhà vui cửa (Anh chị của vợ tôi đều có gia đình và ở riêng nơi khác).

Hàng ngày tôi đi làm còn vợ tôi thì chưa tìm được việc nên ở nhà phụ buôn bán với ba mẹ vợ. Kết hôn được khoảng 4 tháng thì nhà vợ tôi có giỗ cụ ngoại. Thế nên ba vợ kêu tôi nghỉ làm một ngày để ở nhà làm cỗ và phụ ông tiếp khách. Nghe lời ba vợ, tôi cũng xin nghỉ làm.

Gia đình bên vợ tôi sinh được 6 người con. Vợ tôi là con út trong gia đình cho nên sau khi kết hôn ba mẹ vợ cho chúng tôi về ở chung cho vui nhà vui cửa

Và lễ giỗ diễn ra theo đúng kế hoạch. Trong quá trình tiếp khách, tôi có hơi uống quá chén bởi là rể mới trong nhà nên tôi phải uống rượu với anh em họ hàng thân thích bên nhà vợ. Do uống rượu nhiều nên tôi thấy hơi chóng mặt.

Biết mình có thể say nên tôi đã đi lên lầu vào phòng của vợ chồng tôi để ngủ. Khi tôi vừa chợp mắt độ khoảng 5 phút thì có 1 người phụ nữ lại gần tôi.

Nói thực lúc đầu tôi cứ ngỡ là vợ nên tôi để im. Một lúc sau tôi thấy hơi là lạ. Bởi tuy đã say nhưng tôi cảm thấy rất khác thường vì thường ngày vợ tôi làm tình rất nhẹ nhàng. Còn lần này tôi thấy hơi đau nên mở mắt ra.

Hóa ra người phụ nữ đó không phải vợ tôi mà chính là chị vợ tôi. Nhìn vẻ ngượng ngùng của chị, tôi mới hỏi: "Chị làm vậy không sợ anh ba buồn à?". Chị lại gần tôi và nói anh ba đã bị bệnh liệt dương khoảng 1 năm nay rồi. Chị đã đưa anh ấy đi điều trị nhưng không thấy có kết quả khả quan. Giờ chị thấy cô đơn lắm.

Nói xong nước mắt chị cứ thế tuôn chảy. Tôi thấy vậy nên lại gần định an ủi chị. Thật bất ngờ chị ôm tôi thật chặt, hôn môi tôi tới tấp. Chị đè tôi lên giường và nói nhỏ vào tai tôi: "Hãy cho chị hưởng thụ một lần thôi".

Khi nghe vậy, chẳng hiểu sao bỗng dưng tôi nằm im để cho chị làm gì thì làm. Khi mọi việc đã xong chị vội vã mặc đồ vào. Ra đến cửa phòng chị ngoái lại nhìn tôi với nụ cười đầy mãn nguyện.

Lúc chị đã đi ra khỏi phòng, tôi nghĩ thầm trong bụng chị là người phụ nữ làm tình thật xuất sắc. Cứ thế, tôi ao ước sau này vẫn còn cơ hội gần gũi với chị...

Khoảng một tuần sau, lúc đang nghỉ trưa ở cơ quan thì điện thoại của tôi reo lên. Thì ra đó là số của chị ấy. Và tôi đã bắt máy rồi hỏi có gì không chị. Chị hẹn tôi đến nhà nghỉ cách cơ quan tôi 2 km để tâm sự.

Khi tôi đến, chị đã ở sẵn trong phòng. Trên người chị lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm mà thôi. Và chúng tôi đã làm chuyện ấy lần thứ 2

Khi tôi đến, chị đã ở sẵn trong phòng. Trên người chị lúc này chỉ quấn mỗi cái khăn tắm mà thôi. Và chúng tôi đã làm chuyện ấy lần thứ 2.

Cứ như thế, chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều và tôi cũng yêu chị mất rồi. Nhưng càng gần gũi với chị, tôi càng thấy có cảm giác tội lỗi với vợ, với bố mẹ vợ, với chị vợ.

Bây giờ trong tôi rất mâu thuẫn. Tôi không muốn mất chị vợ cũng không muốn mất vợ. Tôi cũng biết, xét về đạo lý thì quan hệ của tôi với chị là không thể chấp nhận được. Nhưng tôi không thể dừng lại được mối quan hệ này. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi phải làm thế nào đây?

Hùng

“Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là biết đã mất rồi”

“Mày đừng dại mà rước nó. Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là tao biết đã mất rồi”, giọng mẹ anh hét lớn, như đang cố tình cho tôi nghe thấy càng khiến trái tim tôi đau đớn.


Tôi quen anh vào một ngày mưa đầu tháng 8. Đó là một buổi sáng cuối tuần tôi thong dong đạp xe lên phố tìm mua sách. Khi đó, tôi còn là cô sinh viên tỉnh lẻ ngơ ngác giữa chốn phồn hoa đô thị. Phút tình cờ quen anh là lúc chúng tôi cùng với tay lấy một cuốn sách cùng ưa thích.

Tôi là sinh viên trường báo năm 3 còn anh là chàng học viên an ninh đang kỳ thực tập. Cùng sở thích, cùng mối quan tâm, cả hai cứ vậy đứng say sưa chuyện trò về một chủ đề mà quên mất những ánh mắt nhìn ngó xung quanh.

Chúng tôi lấy số nhau và bắt đầu liên lạc từ đó. Biết tôi còn đang đi học nên anh chỉ đến chơi vào những ngày cuối tuần. Anh cũng tất bật mối lo làm đề tài tốt nghiệp… Cứ thế suốt hai năm liền, chúng tôi chỉ dừng lại ở mối quan hệ anh em, bạn bè dù trong lòng đều đã có những cảm xúc thầm kín.
Tình yêu đầu đời khiến tôi ngập tràn trong hạnh phúc.




Đến lúc tôi tốt nghiệp ra trường và vào làm ở một đài truyền hình có tiếng ở Hà Nội, anh đã công tác ổn định 2 năm. Chúng tôi bắt đầu mạnh dạn hơn, tiến xa hơn mối quan hệ. Những buổi hẹn hò, những cuộc nói chuyện “hợp gu” đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Rồi một ngày, anh tỏ tình với tôi. Có lẽ đó là những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc tình đầy nước mắt mà tôi, một cô gái mới yêu lần đầu được nếm trải.

Cũng như bao cặp đôi uyên ương khác, yêu đương luôn gắn liền với những phút giây ghen tuông, cãi vã. Vì công việc phóng viên bắt buộc tôi phải thường xuyên gặp, phỏng vấn người này người nọ, những tấm hình vô tư chụp cùng các vị quan chức, giám đốc đưa lên mạng khiến anh khó chịu, trách mắng tôi. Anh bảo tôi thay đổi, chạy theo ánh hào quang của quyền lực và đồng tiền. Những lúc đó, tôi cứ nghĩ vì anh yêu tôi, anh mới ghen nên lại càng vui và cứ đà tiến tới.

Từ lúc tôi ra trường đi làm, anh thường xuyên tỏ thái độ lo sợ mỗi khi tôi phải đi tác nghiệp. Hết ghen bóng gió với đồng nghiệp đến những nhân vật mà tôi phỏng vấn. Càng về sau anh càng tỏ thái độ muốn chiếm đoạt tôi…

Rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi đã dâng hiến sự trong trắng của mình cho anh vào một ngày anh viện cớ nhà xa và muốn ở lại với tôi. Sau những cuộc chuyện trò, đùa giỡn của đôi lứa yêu nhau, anh ôm tôi vào lòng và tỏ ý muốn làm “chuyện ấy”. Tôi cố gượng lại: “Để sau này mình cưới nhau đã anh à”. Nhưng anh bảo, anh không muốn mất tôi và suy nghĩ của mọi người bây giờ đã khác xưa rồi… Thế rồi, vì tò mò, vì thèm khát nhục dục mà cả hai đều cố kìm nén bấy lâu, chúng tôi đã quên hết tất cả và dâng hiến cho nhau.

Những lần gặp gỡ sau đó, anh đều nán lại và đòi hỏi, tôi cũng không ngần ngại như lúc ban đầu. Nhưng tôi đâu biết rằng, đó cũng chính là lý do khiến cuộc đời tôi rơi vào những đau khổ sau này.

Sau một năm đi làm, anh quyết định dẫn tôi về ra mắt gia đình. Anh là người gốc Hà Nội còn tôi là một cô gái tỉnh lẻ. Ngay từ lần đầu gặp mặt, biết được tôi là “gái quê”, mẹ anh đã tỏ thái độ không vừa lòng.

Sau đó, mẹ tôi gọi điện ra bảo có người ở Hà Nội về nhà mình chơi, tôi mới vỡ lẽ: Hóa ra mẹ anh không hề đơn giản như tôi nghĩ. Bà đã âm thầm điều tra lai lịch của tôi, tìm về tận nhà tôi để xem xét gia cảnh. Dù tôi cũng được sinh ra trong một gia đình gia giáo, bố tôi là giáo viên về hưu, mẹ tôi ở nhà làm nội trợ nhưng gia cảnh nhà tôi lại nghèo túng. Từ lúc bố tôi bệnh nặng về hưu sớm, một mình mẹ tôi cáng đáng nuôi 3 anh em tôi ăn học, em út của tôi vẫn đang học đại học năm cuối.

Kể từ sau hôm đó, mỗi lần đến chơi tôi thấy mẹ anh tỏ thái độ phản đối ra mặt. Lúc thì bà bảo, nhà tôi nghèo quá, không môn đăng hộ đối với nhà anh, lúc bà chê “con gái con đứa người gầy như que tăm thế kia làm sao sinh nở được”.

Đỉnh điểm, cuối tuần vừa rồi, tôi và anh quyết định đi tìm mua quà tặng mẹ anh ngày 8/3. Vừa vào đến nhà, tôi định xắn tay chạy xuống bếp nấu ăn thì bị bà hất tay đuổi đi. Sau bữa cơm, bà gọi anh vào phòng quát lớn như cố tình muốn tôi nghe thấy: “Mày đừng dại mà rước nó. Nhìn cái tướng cong vòng thế kia là tao biết đã mất rồi. Tưởng nó là gái ngoan thì tao còn châm chước. Đã nghèo còn hư hỏng. Đũa mốc còn đòi chòi mâm son…”

Tôi đau đớn không cầm được nước mắt vội lấy túi đồ chạy đi mặc lời can ngăn của bố anh, mặc anh và mẹ cãi nhau trong phòng. Tôi tiếc đời mình đánh mất cái “trinh trắng ngàn vàng” như mẹ anh bảo vì cho chính con trai bà, tôi hận mình ngu dốt không giữ bản thân để rồi đau khổ như thế này.

Sau đó, anh liên tục gọi điện và tìm đến chỗ tôi ở nhưng tôi đều tránh mặt. Tôi sợ lại tiếp tục ngã vào vòng tay anh, lại không thể dứt bỏ được mối tình đau khổ này.

Gọi điện về tỉ tê với mẹ trong nước mắt, mẹ tôi xót xa can ngăn, khuyên bảo tôi không nên tiếp tục cuộc tình này nữa. Mẹ bảo có lấy anh rồi cuộc đời tôi cũng sẽ chìm trong đau khổ, tủi cực với mẹ anh. Thế nhưng tôi vẫn còn yêu anh và cái quan trong nhất, cái “ngàn vàng” ấy tôi đã đánh mất đi rồi thì làm sao lấy lại được, làm sao tôi có thể bắt đầu một cuộc tình mới và can đảm xây dựng gia đình với người khác. Thực sự lúc này, tôi rất đau đớn và không biết nên như thế nào đây.